Chương 1147
Giản Ngọc và Tô Lạc Ly đang đứng ở cửa sổ trên lầu, nhìn theo bóng lưng cô ta rời đi.
“Anh à, em đột nhiên cảm thấy như vậy rất tàn nhẫn. Cô gái này thật sự rất đáng thương, thật ra em có thể cảm nhận được, anh có thể cân nhắc một chút. Anh cảm thấy cô ấy không có trình độ học vấn, hơn nữa còn là trẻ mồ côi sao?”
Ánh mắt của Giản Ngọc rất thâm trầm, cứ nhìn theo bóng lưng của Lý Như Kiều.
“Cô ấy sẽ trưởng thành, như vậy cũng tốt cho cô ấy.”
Giản Ngọc không trả lời trực tiếp câu hỏi của Tô Lạc Ly.
“Anh à, anh thật sự không muốn cho cô ấy một cơ hội sao?” Tô Lạc Ly tiếp tục hỏi.
“Anh cho cô ấy cơ hội chính là làm hại cô ấy. Cô ấy còn rất nhỏ, vẫn chưa từng nhìn thấy thế giới này là như thế nào.” Lời nói của Giản Ngọc rất sâu xa.
“Anh chưa từng thử thì làm sao biết là hại cô ấy? Em cảm thấy cô ấy thật sự rất thích anh, cô ấy đã ở bên anh rất nhiều năm mà anh lại nhẫn tâm bỏ mặc cô ấy như vậy sao?”
Giản Ngọc thu hồi ánh mắt và nhìn Tô Lạc Ly, “Rốt cuộc cô ấy đã nói những gì với em?”
“Không nói gì cả.”
“Cứ coi như cô ấy chưa từng xuất hiện đi.” Giản Ngọc xoay người rời đi.
Tô Lạc Ly quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, đã không thấy bóng dáng Lý Như Kiều đâu nữa.
Cô vỗ lên đầu mình, cũng không biết mình làm vậy là đúng hay sai.
Có lẽ trong khoảng thời gian này cô đã quá dựa dẫm vào Ôn Khanh Mộ, cô đã không còn biết suy nghĩ nữa.
Lý Như Kiều bước ra khỏi cửa, cuối cùng cũng không nhịn được mà bật khóc.
Hai người gác ở cổng sợ hãi.
“Cô gái à, cô đừng khóc ở đây, ai không biết còn tưởng rằng cô bị làm sao đấy.”
Lý Như Kiều càng khóc lớn hơn, cô ta dứt khoát ngồi xổm trên mặt đất và gào khóc.
Hai người gác cổng là hai người đàn ông cao to, chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
“Anh nói xem nên làm sao bây giờ? Hay là đi hỏi mợ chủ?”
“Vì sao lại hỏi mợ chủ? Cô gái này đã đi rồi, nếu không tốt coi chừng mợ chủ tưởng rằng chúng ta làm gì cô ấy, mau đuổi cô ấy đi!”
“Cô gái à, cô mau đi đi, nếu cô muốn khóc thì đến chỗ khác khóc đi, nếu cô cứ khóc lóc trước cổng nhà chúng tôi thì chúng tôi thật sự không biết nói sao cho rõ!”
“Đúng vậy, cô gái à, chúng tôi cũng chỉ kiếm miếng cơm thôi, cô thông cảm cho chúng tôi được không?”
Hai người gác cổng thay phiên nhau khuyên nhủ.
Nhưng dường như Lý Như Kiều không nghe thấy, cô ta không để ý gì cả mà chỉ gào khóc.
Đúng lúc này, có một chiếc xe dừng ở trước cổng.
Người đàn ông đi giày tây bước xuống từ ô tô.
Máy bay vừa hạ cánh là Ôn Khanh Mộ đã vội vàng chạy về nhà, nhưng vừa đến nơi đã thấy có một cô gái ở trước cửa nhà mình.
“Có chuyện gì vậy?”