Chương 203
‘Tô Nhược Vân vừa lau khô mái tóc ướt sũng, vừa nói chuyện với Mộ Dung Dịch.
“Hiện giờ anh còn trẻ, không vội.”
Mộ Dung Dịch nhìn điện thoại của mình, khi nói chuyện cũng rất thờ ơ, dường như căn bản không để ý chuyện này.
“Bản thân em cũng nghĩ như thế, nhưng mà, rõ ràng mẹ đã hơi sốt ruột, hai ủgười chúng,taeòri chưa kết hôi nữa, sao có thể sÍnh con chứ? nhất ũ gphái kết lôn trước đãi” Ẹ Tô Nhược Vân lại hỏi dò lần nữa.
Lễ đính hôn của bọn họ cũng cách đây được một thời gian rồi.
Thế nhưng, ngày kết hôn của bọn họ vẫn không thấy đâu.
Tô Nhược Vân đã có kế hoạch kết hôn từ rất sớm, nhưng bất luận là Mộ Dung Dịch, hay là nhà họ Mộ, đều không nói lúc nào sẽ kết hôn.
Mặc dù đã đính hôn, thế nhưng, khi mọi người nhắc tới cô ta, mãi mãi vẫn là mấy chữ “bà chủ tương lai” khiến cả người cô ta đều khó chịu.
Vị hôn thê như cô ta đã sớm muốn trở thành chính thức rồi.
“Hiện giờ công ty khá bận, sự nghiệp của em vẫn đang đi lên, tạm thời chúng ta đừng rộn ràng tổ chức kết hôn vội, qua một thời gian nữa rồi nói”
Nghe Mộ Dung Dịch nói vậy, lòng Tô Nhược Vân liền cực kỳ mất mát.
Đã tổ chức lễ đính hôn rồi, vì sao lại cứ kéo dài mãi không tổ chức hôn lễ chứ? Lễ nào là vì Tô Lạc Ly? Tô Nhược Vân cười lúng túng.
“Thật ra em cũng nghĩ như thế, gần đây hai người chúng †a đều rất bận, quả thật không có sức lo hôn lễ gì đó, vậy thì nghe lời anh vậy, qua một thời gian nữa rồi nói”
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Tô Nhược Vân lại không thoải mái.
Tay Tô Nhược Vân vuốt ve ngực Mộ Dung Dịch, cô ta dựa lên ngực Mộ Dung Dịch, mềm mại như người không Xương.
Mộ Dung Dịch lập tức đặt điện thoại sang một bên, thuận tiện tất đèn đi.
Tiếp đó hai người nồng nhiệt hôn nhau, nhiệt độ trong phòng bắt đầu từ từ tăng cao.
Sau khi mây mưa, Mộ Dung Dịch quay lưng lại, chìm vào giấc mộng.
Nhưng Tô Nhược Vân lại mãi không thể ngủ được.
“Ly Ly, chờ anh nắm quyền công ty, em liền ngoan ngoãn ở nhà nấu đồ ăn ngon cho anh”
“Chúng ta sinh một đám nhóc, có con trai, cũng có con gái, ngày ngày vây quanh chúng ta”
“Con trai phải giống anh hơn, sau này tiếp tục thừa kế sản nghiệp trong nhà, con gái thì phải ngoan ngoãn hiểu chuyện như em”
Khi Mộ Dung Dịch và Tô Lạc Ly yêu nhau, Tô Nhược Vân nhìn thấy tất cả.
Cô ta từng nghe trộm hai người nói chuyện.
Những lời này là do cô ta nghe trộm được.
Vì sao khi yêu bạn học, lại hy vọng Tô Lạc Ly ở nhà chăm chồng dạy con, còn muốn sinh một đám nhóc.
Sao đổi thành cô ta, lại là còn trẻ, gây dựng sự nghiệp.
trước, chuyện sinh con sau này hãng nói, thậm chí đến chuyện kết hôn cũng lùi về sau? Tô Nhược Vân từng nhắc tới mong muốn sinh con sau này với Mộ Dung Dịch không chỉ một lần.
Chắc là Mộ Dung Dịch cũng rất mong mỏi trong nhà có trẻ con chứ? Nhưng anh lại không muốn sinh con với cô ta! Vì thế trong lòng anh, vẫn chỉ có một mình Tô Lạc Ly! Nghĩ tới đây, Tô Nhược Vân nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Ngày nào còn chưa xử lý được Tô Lạc Ly, cái ghế mợ chủ nhà Mộ Dung này của cô ta không ngồi vững được! Cô ta phải lập tức nghĩ kế hoạch tiếp theo mới được.
Khu Rainbow.
Tô Lạc Ly được nghỉ phép, ngày nghỉ phép lần này còn chưa được quyết định.
Về đến nhà, cô cũng thấy rất buồn chán, ngoài Như Ý, Cát Tường có thể giúp tâm trạng cô tốt hơn một chút, căn nhà này căn bản không có gì đáng ở.
Sau khi cô về cũng đã hỏi dì Phương, Ôn Khanh Mộ luôn không về nhà.
Dù sao cũng rảnh không có việc gì, cô quyết định đến Học viện Mỹ thuật thăm Tô Kiêm Mặc.
Tô Lạc Ly lục tìm trong tủ quần áo, chiếc áo khoác bóng chày mà cô thích đợt trước không tìm thấy đâu.
Hiện giờ trời đã lạnh, đương nhiên cần mặc dày một chút.
Thường ngày cô cũng thích đồ thoải mái, chiếc áo khoác bóng chày kia, là chiếc cô rất thích, cô có tất cả 2 chiếc, một chiếc màu đỏ, một chiếc màu xanh tím than.
Lo là đến Học viện Mỹ thuật bị người khác nhận ra, vì thế đương nhiên cô phải mặc khiêm tốn một chút, định mặc.
chiếc màu xanh tím than kia, dù sao màu đỏ cũng quá chói mắt.
Thế nhưng hiện giờ lại không thể tìm thấy.
“Dì Phương, dì qua đây một lát!” Không còn cách nào.
khác, Tô Lạc Ly chỉ đành kêu cứu.
Dì Phương đi tới rất nhanh.
“Sao thế, phu nhân?”
“Dì Phương, chiếc áo khoác bóng chày màu xanh tím than của tôi, dì có thấy không? Chính là chiếc giống y hệt với chiếc màu đỏ này”
Tô Lạc Ly cầm chiếc áo màu đỏ đưa cho dì Phương.
Dì Phương nhíu mày.
“Tôi nhớ là lần trước giặt hai chiếc cùng nhau, sau khi giặt xong còn cất hai chiếc cạnh nhau mà, sao lại chỉ có mỗi chiếc màu đỏ mà không có chiếc màu xanh tím than chứ?”
Dì Phương cũng cảm thấy rất kỳ lạ, vì bà biết Tô Lạc Ly thích hai chiếc áo này, vì thế cực kỳ chú ý.
“Dì Phương, dì nghĩ kỹ lại xem”
Dì Phương lắc đầu: “Sau khi giặt xong tôi liền cất đi, không hề động vào nữa, sao lại không thấy chứ?”
Lê Hoa cũng đi tới.
“Lê Hoa, cô có thấy chiếc áo khoác bóng chày màu xanh tím than kia không?”
Lê Hoa lác đầu: “Không thấy ạ, lần trước sau khi dì Phương giặt xong thì liền cất trong tủ mà”
Nếu hai người đều nói như vậy, chắc là sẽ không sai, thế nhưng quả thật trong tủ quần áo không có.
Tô Lạc Ly cũng không muốn vì một chiếc áo mà khiến cả nhà không vui, dù sao khi cô không ở nhà, trong nhà cũng chỉ có hai người dì Phương và Lê Hoa.
Nếu cô cứ hỏi tiếp, dường như đang nghỉ ngờ gì đó.
“Có lẽ là tôi từng mặc, để ở đâu quên mất rồi, gần đây bận quá, quả thật cũng không nhớ ra, hai người đi làm việc đi, tôi mặc cái khác là được.”
Tô Lạc Ly cười với dì Phương và Lê Hoa, không muốn vì một chiếc áo mà làm hỏng không khí hoà hợp trong nhà.
Nhưng chắc bản thân cô cũng không nhầm, hai chiếc áo.
này cô chưa mặc, ở đâu được chứ? Tô Lạc Ly cũng không muốn nghĩ tiếp, mặc chiếc áo khoác bóng chày màu đỏ kia, rồi trực tiếp bắt xe đến Học viện Mỹ thuật.
Tô Kiêm Mặc nhận được điện thoại của Tô Lạc Ly, cũng vui mừng khôn xiết, vừa khéo cậu cũng không có tiết, liền lập tức chạy ra ngoài.
“Đừng chạy, đừng vội!” Tô Lạc Ly lập tức nhắc nhở cậu.
“Chị, không sao, chị không cần hoảng hốt như thế, gần đây sức khỏe em tốt lắm.”
Thấy Tô Kiêm Mặc thở dốc không quá rõ ràng, lúc này Tô Lạc Ly mới dần dần yên tâm.
“Không sao thì tốt.”
“Chị, không phải chị quay phim ở ngoại tỉnh sao? Sao đột nhiên lại về thế?”
“Bộ phim này quay rất vất vả, đổi địa điểm liên tục, gần đây chị có thể phải nghỉ một khoảng thời gian, vừa về liền lập tức đến thăm em.”
“Chị nên đi thăm anh rể trước! Chị đi lâu như thế, chắc chắn anh rể nhớ chị rồi!”
Tô Lạc Ly cười lúng túng, khoảng thời gian trước cô và Ôn Khanh Mộ cãi nhau, Tô Kiêm Mặc luôn ở trường, vì thế không biết bọn họ cãi nhau, còn cho rằng tình cảm của họ vẫn rất tốt.