Chương 1168
Ôn Khanh Mộ trợn mắt nhìn chằm chằm Tô Lạc Ly.
“Em có thể sao chứ? Phiền anh đừng có động một tý là ghen được không? Em đi khuyên anh ấy, nói với anh ấy mấy câu, vỗ vai anh ấy thôi mà, còn có gì không đúng sao? Anh ấy là anh trai của anh đấy!”
Tô Lạc Ly mấy ngày nay luôn kìm nén cơn tức giận của mình, hôm nay rốt cục cũng không thể chịu nổi nữa, bộc phát ra ngoài.
“Là anh trai anh cũng không được, anh ấy không chỉ là anh trai anh, còn là người theo đuổi em! Đã từng tặng hoa cho em, muốn ở bên cạnh em!”
“Cho nên vì chuyện này mà anh cưỡng ép anh ấy và cô Lý ở bên nhau sao? Anh thật quá ích kỷ!”
“Anh ích kỷ à, anh vì ai chứ, còn không phải vì em sao!”
Nghe Tô Lạc Ly chỉ trích mình như vậy, Ôn Khanh Mộ càng thêm bực mình.
“Đừng nói là vì em, anh đều là vì chính mình, để bản thân bớt đi một tình địch mà thôi! Quan hệ giữa em và anh Ngọc đã làm rõ từ lâu rồi, anh luôn cố chấp không chịu buông tha, là anh quá hẹp hòi!”
“Anh hẹp hòi, em lại nói là anh hẹp hòi, vì người đàn ông đó mà em lại nói anh là người hẹp hòi!”
Càng nói chuyện, Ôn Khanh Mộ càng nắm nhiều sơ hở.
“Lẽ nào không phải sao? Em nói cho anh biết, nếu như anh nói cho em biết ngay từ đầu cô ấy muốn chuốc rượu anh Ngọc, sau đó cho anh ấy uống thuốc thì em tuyệt đối sẽ không đồng ý đâu! Anh chỉ vì muốn đẩy anh ấy ra, trong lúc anh ấy uống say cho anh ấy uống loại thuốc mạnh như vậy! Cái này là vì sức khỏe anh ấy tốt nên không gây ra án mạng, nếu như anh ấy xảy ra chuyện gì thì anh có chịu nổi trách nhiệm này không? Anh hối hận còn không kịp!”
Tô Lạc Ly đã nói tất cả những điều cô muốn nói trước đó cùng một lúc.
“Có gây ra án mạng thì cũng không liên quan gì đến em, đó là chuyện của anh được không? Tô Lạc Ly, rốt cuộc em nghĩ gì vậy? Có phải em thay lòng đổi dạ rồi không? Sao em cứ bênh anh ấy mãi thế?”
“Lại nữa rồi, lại nói em thay lòng đổi dạ, em không bênh anh ấy, em chỉ nói đúng sai thôi! Sao anh cứ luôn ấu trĩ như vậy, làm ra chuyện ấu trĩ như thế này!”
“Nói anh ích kỷ, nói anh hẹp hòi, bây giờ lại nói anh ấu trĩ, trong lòng em, anh thật sự là kém cỏi như vậy sao?”
Hai người đang đứng trên hành lang cãi cọ với nhau, người giúp việc vội vàng đi tới, không dám nói một lời.
Tô Lạc Ly cũng không biết phải nói gì, vừa mới kết hôn, cô cũng không muốn cãi nhau.
“Được rồi, em không cãi nhau với anh nữa.” Tô Lạc Ly xoay người định rời đi liền thấy Giản Ngọc đang đứng ở cuối hành lang.
Anh ta dựa vào tường, trên mặt nở nụ cười xấu xa.
“Anh…”
Tô Lạc Ly cũng không ngờ Giản Ngọc đã lên lầu, cô tưởng anh ta vẫn còn ở trên bãi cỏ.
Ôn Khanh Mộ cũng sững sờ, vừa rồi anh ta đã nghe hết cuộc đối thoại giữa hai người họ.
“Ôn Khanh Mộ, cậu được lắm!”
“Em làm sao! Em còn không phải muốn tốt cho anh sao! Anh nên cảm ơn em!”
“Đúng vậy, tôi thực sự nên cảm ơn cậu.” Giản Ngọc đi về phía Ôn Khanh Mộ.
Tô Lạc Ly đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, hai người này sẽ không đánh nhau đấy chứ?
“Anh, thật ra…”
“Lạc Ly, ở đây không có chuyện của em.”
Giản Ngọc sát ý đùng đùng, Tô Lạc Ly vội vàng nhường đường.