Chương 1455
Ôn Khanh Mộ đã từng nói rằng điều anh sợ nhất chính là Tô Lạc Ly khóc và nổi giận, nhưng thật ra chỉ là anh không nói điều mình sợ nhất chính là cô sẽ chết.
Bởi vì họ vẫn còn trẻ nên chủ đề “chết” này giống như lời nói đùa vậy, nhưng chỉ có Ôn Khanh Mộ mới chân chính trải qua sự tra tấn của sinh tử.
Tô Lạc Ly vuốt ve bụng mình, nước mắt tuôn như mưa.
Cô đã nghĩ mọi thứ quá đơn giản, cô cũng cho rằng Ôn Khanh Mộ quá mạnh mẽ, thực ra anh là một người đàn ông rất dễ bị tổn thương.
Ban đầu Tô Lạc Ly còn nghĩ Ôn Khanh Mộ không về nhà ngủ suốt hai ngày đêm là được rồi? Kết quả là đến ngày thứ ba Ôn Khanh Mộ vẫn chưa về.
Trong phòng làm việc của chủ tịch Tập đoàn Dark Reign.
Vào ban đêm tĩnh mịch, tòa nhà này vô cùng yên tĩnh, thậm chí còn có chút u ám đáng sợ.
Gần đây nhân viên của Tập đoàn Dark Reign đều vô cùng liều mạng, thường xuyên có người tăng ca, tất cả đèn trong tòa nhà đều tắt, chỉ còn lại đèn trong phòng làm việc của chủ tịch là vẫn còn sáng.
Tô Lạc Ly ngẩng đầu lên nhìn phòng làm việc duy nhất còn sáng đèn, cô thở dài một hơi.
Cô cầm hộp giữ nhiệt trong tay, có đôi khi người đàn ông Ôn Khanh Mộ này lại giống hệt phụ nữ, mỗi khi có tâm sự đều không ăn không uống gì, Tô Lạc Ly cố ý làm vài món và mang đến cho anh.
Cô đi thang máy lên lầu, hành lang tối đến đáng sợ, phải biết rằng cô vừa nhờ bảo vệ đi cùng mình lên đây, tiếng bước chân vang vọng trên hành lang như thể đang quay phim ma vậy.
Tô Lạc Ly vội vàng đi tới cửa phòng làm việc, cửa đang khép hờ, từ cửa ra vào cũng có thể cảm nhận được mùi khói thuốc bay ra từ bên trong, cô không khỏi ho khan hai tiếng.
Ôn Khanh Mộ đang ngồi hút thuốc trước bàn làm việc, nghe thấy âm thanh quen thuộc này, anh lập tức đứng dậy và dập điếu thuốc, sau đó bật hệ thống lọc không khí trong phòng lên rồi vội vàng mở cửa sổ.
Lúc này Tô Lạc Ly mới đẩy cửa đi vào. Vào khoảnh khắc nhìn thấy Ôn Khanh Mộ, nước mắt Tô Lạc Ly suýt chút nữa rơi xuống.
Mới ba ngày, ba ngày thôi mà sao anh đã trở thành bộ dạng này rồi.
Có lẽ anh vẫn chưa cạo râu, cả cằm đều xanh đen, đáy mắt cũng như vậy, quầng thâm mắt đen như một người bị bệnh nặng, không biết có phải do khói thuốc hay không mà vành mắt anh hiện lên đầy tơ máu đỏ.
Giờ đây đâu còn giống một chủ tịch uy phong chứ?
“Sao em lại tới đây?” Giọng nói của Ôn Khanh Mộ hơi khàn.
“Tới đây xem sao, em làm cho anh chút đồ ăn.” Tô Lạc Ly đi tới trước bàn làm việc, mở hộp giữ nhiệt và lấy đồ ăn bên trong ra.
Thậm chí cô còn không hỏi anh đã ăn tối chưa, cô không cần hỏi cũng biết ba ngày nay anh đều không ăn uống đàng hoàng.
Ôn Khanh Mộ coi như cũng nghe lời, anh lập tức ngồi xuống và bắt đầu ăn.
Tô Lạc Ly không dám nhìn anh, cô đi dạo một lượt trong phòng, khắp nơi đều là tàn thuốc, trên bệ cửa sổ có mấy đống, trong phòng nghỉ cũng có, rốt cuộc anh đã hút bao nhiêu thuốc?
Một lúc sau, khi Tô Lạc Ly trở lại phòng làm việc thì Ôn Khanh Mộ đã ăn xong, mặc dù anh không có khẩu vị, nhưng đồ mà Tô Lạc Ly tự tay làm và đích thân mang cho anh thì anh đều ăn.
Tô Lạc Ly bước đến trước bàn làm việc và bắt đầu thu dọn hộp cơm. Trong khi thu dọn, nước mắt cô đột nhiên rơi lã chã.
Ôn Khanh Mộ vội vàng đứng dậy và ôm cô từ phía sau, Tô Lạc Ly dứt khoát khóc thành tiếng.
“Đừng khóc nữa, Ly Ly, em đừng khóc nữa, tất cả đều là lỗi của anh.”