Chương 206
Đó không phải là chiếc áo khoác bóng chày của cô sao?
Tô Lạc Ly nhìn chiếc áo kia, ngây người mất hồn.
Màu xanh tím than, tay thuần trắng, trên vai còn có băng tay, Từ năm ngoái đã bắt đầu nổi lên áo khoác bóng chày theo phong cách trường học, tất cả các nhãn hàng đều ra sản phẩm áo bóng chày tương tự.
Hoa văn đều khá giống nhau.
Nhưng nếu muốn tìm được hai chiếc giống y hệt, thì thật sự rất khó.
“Dì đặt đó đi, lát nữa tôi cất sau.”
“Vâng, cô Tiêu” Người giúp việc trực tiếp lên sofa, rồi vội vàng đi làm việc của mình.
Không được, cô nhất định phải xem cho rõ!
“Chị Mạch Nhiên, chị cũng thích áo khoác phong cách này sao?”
Tiêu Mạch Nhiên mỉm cười, ngồi trên sofa, thuận tay cầm chiếc áo kia lên, đặt lên đùi, chuẩn bị gấp gọn lại.
“Cũng không tính là thích”
“Em thấy chiếc áo này hình như không phải là của chị Mạch Nhiên.”
Tiêu Mạch Nhiên không hề cảm thấy lúng túng, ngược lại, cười tươi xán lạn nhìn Tô Lạc Ly, nụ cười kia mang theo cảm giác hạnh phúc.
“Đây là áo bạn chị mua cho chị, không quá rõ cỡ áo của chị, vì thế mua nhỏ mất”
Mặc dù ngoài miệng nói như thế, nhưng Tô Lạc Ly cũng thấy được, Tiêu Mạch Nhiên cực kỳ quý trọng chiếc áo này.
Tiêu Mạch Nhiên gấp mấy lần cũng không gấp xong chiếc áo này.
Loại chuyện này, đương nhiên cô ta không hay làm, vì thế không thạo.
“Chị Mạch Nhiên, để em làm cho”’ Tô Lạc Ly duỗi tay về phía Tiêu Mạch Nhiên.
Tiêu Mạch Nhiên hơi thấy khó xử, đưa áo cho Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly cũng không nói gì, cầm lấy áo, nghiêm túc gấp gọn lại, thuận tiện lật xem bên trong áo.
Sau khi gấp xong áo, cô liền trả chiếc áo lại cho Tiêu Mạch Nhiên.
“Lạc Ly, em ngồi trước đi, chị mang áo lên tầng đã”
“Vâng”
Tiêu Mạch Nhiên cầm chiếc áo lên tầng.
Tô Lạc Ly đã cực kỳ chắc chắn chiếc áo kia là của cô!
Nhân lúc gấp áo, cô lật xem logo ở bên trong, lần trước.
khi giặt, dì Phương trực tiếp cho vào trong máy giặt quay, kết quả làm rách một lỗ nhỏ ở logo bên trong áo.
Lúc đó dì Phương thấy rất có lỗi, Tô Lạc Ly thì không thấy có gì, cái đó không sao cả, cũng không tính toán gì.
Nhưng giờ nhìn lại, Tô Lạc Ly lại nghĩ, sao áo của cô lại ở chỗ Tiêu Mạch Nhiên chứ?
Vừa rồi Tiêu Mạch Nhiên nói chiếc áo kia là của bạn cô †a tặng cô ta?
Một suy nghĩ lớn mật xuất hiện trong đầu Tô Lạc Ly!
Hôm mưa to kia, rất có khả năng Ôn Khanh Mộ đến đón cô, nhưng không ngờ là, Tiêu Mạch Nhiên trực tiếp trèo lên xe của anh!
Ôn Khanh Mộ còn cực kỳ chu đáo, mang cho cô một chiếc áo khoác.
Chắc là Tiêu Mạch Nhiên cho rằng chiếc áo kia là do Ôn Khanh Mộ mua tạm lúc đó cho cô ta, cũng không chú ý cỡ áo, vì thế mới quý trọng nó.
Thật sự là thế sao?
Một lúc sau, Tiêu Mạch Nhiên đi từ trên tầng xuống.
“Lạc Ly”
“Hả?” Dòng suy nghĩ của Tô Lạc Ly bị kéo trở lại.
Tiêu Mạch Nhiên vẫn khí chất ngời ngời như trước, cô ta ngồi trên sofa, vắt chân chéo ngũ.
“Em có kế hoạch gì về sự nghiệp của mình không?”
Tô Lạc Ly cười xán lạn.
“Kế hoạch á, tạm thời không được coi là kế hoạch, chỉ là hy vọng có tác phẩm hay ra mắt thôi.”
“Diễn xuất của em khá tốt, lại chấp nhận chịu vất vả, vẻ bên ngoài cũng thuộc tốp trên, nếu có nhiều cơ hội một chút, chắc chắn sẽ có thể mở ra một vùng trời cho mình”
“Cảm ơn chị Mạch Nhiên đã khen, em sẽ cố gắng”
“Hiện giờ Tinh Hoàng đang ở thế đi lên, từ sau khi Chủ tịch Ôn thu mua lại, rồi giao cho sếp Dạ quản lý công ty, sự nghiệp cũng ngày một phát triển, sau này còn nhiều cơ hội, em phải nắm chắc lấy, sếp Dạ là bạn của chị, chị sẽ nói với anh ấy, tranh thủ cho em một chút.”
Tô Lạc Ly nhoẻn miệng cười.
“Vậy thì em cảm ơn chị Mạch Nhiên.”
“Đừng khách sáo như thế, sau này, Tinh Hoàng còn cần em dẫn dắt, em phải nắm chắc cơ hội mới được, là một người dẫn đường ưu tú, là tấm gương mẫu mực cho đàn mm; “Hả?” Dòng suy nghĩ của Tô Lạc Ly bị kéo trở lại.
Tiêu Mạch Nhiên vẫn khí chất ngời ngời như trước, cô ta ngồi trên sofa, vắt chân chéo ngũ.
“Em có kế hoạch gì về sự nghiệp của mình không?”
Tô Lạc Ly cười xán lạn.
“Kế hoạch á, tạm thời không được coi là kế hoạch, chỉ là hy vọng có tác phẩm hay ra mắt thôi.”
“Diễn xuất của em khá tốt, lại chấp nhận chịu vất vả, vẻ bên ngoài cũng thuộc tốp trên, nếu có nhiều cơ hội một chút, chắc chắn sẽ có thể mở ra một vùng trời cho mình”
“Cảm ơn chị Mạch Nhiên đã khen, em sẽ cố gắng”
“Hiện giờ Tinh Hoàng đang ở thế đi lên, từ sau khi Chủ tịch Ôn thu mua lại, rồi giao cho sếp Dạ quản lý công ty, sự nghiệp cũng ngày một phát triển, sau này còn nhiều cơ hội, em phải nắm chắc lấy, sếp Dạ là bạn của chị, chị sẽ nói với anh ấy, tranh thủ cho em một chút.”
Tô Lạc Ly nhoẻn miệng cười.
“Vậy thì em cảm ơn chị Mạch Nhiên.”
“Đừng khách sáo như thế, sau này, Tinh Hoàng còn cần em dẫn dắt, em phải nắm chắc cơ hội mới được, là một người dẫn đường ưu tú, là tấm gương mẫu mực cho đàn em”
“Hai mươi lăm tuổi à, thậm chí có lúc chị cảm thấy mình đã ba mươi tuổi rồi, cứ luôn cảm thấy trưởng thành hơn người khác nhiều, có lẽ là do trải qua nhiều chuyện rồi, luôn muốn sống cuộc sống bình yên, ở nhà, trải qua ngày tháng yên ổn cùng chồng con”
Khi nói những lời này, Tiêu Mạch Nhiên hơi cúi đầu, khóe miệng hơi giương lên.
Có người nói, một người phụ nữ hạnh phúc nhất, chính là khoảnh khắc cô ta cúi đầu mỉm cười, có thể thấy được hiện giờ Tiêu Mạch Nhiên đang hạnh phúc.
“Chị Mạch Nhiên, chị yêu rồi sao?” Tô Lạc Ly cẩn thận hỏi dò, dù sao đây là chuyện riêng tư của một người, nhất là đối với một ngôi sao.
Tiêu Mạch Nhiên cười với Tô Lạc Ly, không tiếp tục chủ đề này nữa, hiển nhiên là không muốn nói.
Tô Lạc Ly cũng không hỏi thêm nữa.
“À, dúng rồi, chị Mạch Nhiên, em ở nhà rảnh không có việc gì, có làm một ít bánh brownie socola mang tới cho chị”
Tô Lạc Ly vội vàng chuyển chủ đề, giơ túi xách lên.
Khi thấy từng chiếc bánh brownie được đóng gói tinh tế kia, trên bánh màu đen sẫm, có rắc một ít hạnh nhân sáng bóng.
Thật sự khiến người khác nhìn mà muốn ăn.
“Đẹp quái! Lạc Ly, đây là do em tự tay làm sao?”
“Đúng thế, không có việc gì thì em thích nghiên cứu mấy.
cái này, em cho khá ít đường, dùng socola đen, chắc là sẽ không béo đâu, chỉ cần đừng ăn nhiều quá là được.”
“Thật là khéo tay, suýt chút nữa chị quên mất, lần trước bảo em chỉ cho cách làm bánh quy, mấy ngày nay chị đang nghiên cứu”
Tô Lạc Ly gật đầu.
“Chị Mạch Nhiên, vậy em không làm phiền chị nữa, em về trước đây”
“Được, hôm khác chúng ta lại nói chuyện.”
Trên đường về, Tô Lạc Ly luôn nghĩ về chiếc áo khoác màu xanh tím than kia.
Nếu thật sự Ôn Khanh Mộ định đi đón Tiêu Mạch Nhiên, vậy chắc chắn anh không thể tùy tiện lấy áo của cô đưa cho cô ta Trong phòng thay đồ của cô, còn có rất nhiều áo khoác.
mà Ôn Khanh Mộ tặng nhưng cô chưa mặc.