Chương 136
Giai đoạn đầu của “Âm thanh hoa nở” có thể coi như hoàn toàn thất bại!
Cũng chỉ có fan cứng của Mục Nhiễm Tranh mới hò hét cổ động, những người khác không hề mong đợi.
Thế những, cũng €ó fan của Mức Nhiểm Tfanh nói rằng, thần tượng nhà mình có thể nhận một bộ phim được.
mong đợi hơn không, ít nhiều cũng có chút thất vọng.
Thế nhưng, điều này cũng không ảnh hưởng đến quá trình quay phim thường ngày của đoàn phim.
Sáng nay tỉnh dậy, Tô Lạc Ly cảm thấy bụng dưới đau đớn, ngồi dậy xem, đến ngày rồi.
Khoảng thời gian này, kinh nguyệt đều không đến đúng ngày, lại thêm rất bận, có lúc Tô Lạc Ly cũng xem nhẹ sự tồn tại của nó.
Không đến thì thôi, vừa đến liền đau đến chết đi sống lại.
Tô Lạc Ly gắng gượng đến nhà ăn trong trường mua một chút đường đỏ và gừng, ngâm một cốc trà gừng đường đỏ, uống nóng, lúc này mới cảm thấy cơ thể thoải mái hơn một chút.
Sáng sớm thấy Mục Nhiễm Tranh, anh liền nhảy đến cạnh cô.
“Lạc Ly, tôi thấy sắc mặt cô không tốt lắm”
Tô Lạc Ly ở cùng Mục Nhiễm Tranh, có lúc sẽ không để ý đến giới tính, lại thêm Mục Nhiễm Tranh cũng tùy tiện, không coi chuyện này của phụ nữ là chuyện vô cùng bí mật gì đó, vì thế, nói với anh cũng chả thấy gì.
“Cũng tốt”
“Tốt cái gì?”
Mục Nhiễm Tranh cảm thấy, nếu Tô Lạc Ly đã đến ngày, vậy chứng tỏ cô không có thai, không có thai, tạm thời tình cảm của cô và chú anh cũng không có tiến triển gì lớn lắm.
Không ngờ lại buột miệng nói thành lời.
“Chứng minh cô vẫn chưa phải là phụ nữ”
“Vốn tôi chính là phụ nữ!” Tô Lạc Ly lườm Mục Nhiễm Tranh.
Mục Nhiễm Tranh tự vả mồm, lắc đầu.
“Cô biết vì sao đạo diễn Nghiêm chọn cô diễn Lâm Sênh không?” Mục Nhiễm Tranh nói rồi, vẽ vài đường trước ngực mình: “Thiếu nữ mười bảy tuổi còn chưa dậy thì…
cô hiểu mà… hahal”
“Cút đi cho tôi!”
Việc quay buổi sáng còn được, Tô Lạc Ly vừa nhập vai sẽ quên đi chuyện mình đau bụng.
Ai ngờ chiều đến thời tiết liền thay đổi, mặt trời ban sáng luôn trốn trên tầng mây, chiều đến liền bát đầu mây đen đầy trời.
Đạo diễn Nghiêm Kha hét to: “Được! Chúng ta bắt đầu đổi địa điểm, hôm nay phải quay cảnh bốn chín, ông trời thật sự có mắt mài”
Cảnh bốn chín, là cảnh mẹ Lâm Sênh qua đời.
Lâm Sênh được tin mẹ mình qua đời, không dám tin vào sự thật này, cô chạy ra khỏi nhà, đi trên đường lớn, tâm trạng bắt đầu từ từ đi xuống.
Thời tiết lúc này cũng thay đổi theo tâm trạng của cô, từ mây đen đầy trời trở thành mưa gió ầm ầm.
Mưa to cũng có thể làm ra, nhưng mây đen đầy trời quả thật không dễ quay.
Thật ra, Nghiêm Kha đã tra dự báo thời tiết nửa tháng tới, đều là trời nắng.
Vì thế, đây là cơ hội tốt hiếm có.
“Ờ thì, đạo diễn, hôm nay Lạc Ly..” Mục Nhiễm Tranh không phải là người không tim không phổi, biết Tô Lạc Ly đến ngày, không muốn cô dầm mưa.
Tô Lạc Ly liền nắm lấy cổ tay Mục Nhiễm Tranh, anh cúi đầu nhìn cô, cô lắc đầu.
“Sao thế, Lạc Ly?” Nghiêm Kha hỏi.
“Không sao, đạo diễn” Tô Lạc Ly liền trả lời.
Mục Nhiễm Tranh liền ngồi xổm xuống.
“Cô điên rồi, cảnh quay lát nữa cho dù không mưa, cũng có người tạo cảnh mưa, giờ cô còn..”
“Tôi biết, thế nhưng, nửa tháng tới đều là ngày nắng, khó có ngày âm u như hôm nay, tôi cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt này, quay thì quay thôi”
°DÓàc Mục Nhiễm Tranh gõ lên đầu Tô Lạc Ly.
“Tôi cũng không biết nói cô thế nào nữa! Sức khỏe quan trọng hơn!”
Tô Lạc Ly không nói gì.
“Bỏ đi, nói gì cũng vô dụng, tôi về ký túc một chuyến, lấy bộ quần áo cho cô”
“Tiện thể anh đến ký túc của tôi một chuyến, lấy giúp tôi cái cốc bạc của tôi, tiện thể lấy chút nước nóng”
“Biết rồi, tôi nợ cô mài!”
Mục Nhiễm Tranh nói xong liền quay về.
Mấy ngày nay, bọn họ đóng quân ở trong trường, mấy diễn viên đều ở trong ký túc của trường.
Rất nhanh, đoàn người đã đi đến một điểm quay phim khác.
Nhìn trời, Nghiêm Kha lập tức bảo mọi người nhanh lên, nhất định phải bắt được khoảnh khắc mây đen đầy trời.
Cảnh quay này là cảnh của một mình Tô Lạc Ly.
Trên máy quay, Tô Lạc Ly đi ra khỏi hiên nhà tối om, dáng người gầy yếu, mặt không biểu cảm.
Cô giống như một cái xác sống, mắt nhìn chằm chằm dưới chân, từng bước từng bước tiến về phía trước.
Bầu trời cực kì âm u, giống như tâm trạng u ám của cô.
Trước đó, Nghiêm Kha không giảng giải nội dung cho Tô Lạc Ly, dù sao thời gian cũng không nhiều, vì thế, cơ bản đều dựa vào Tô Lạc Ly tự mình lĩnh hội.
Cô bỗng dừng chân, ngẩng đầu lên nhìn trời.
Ngay lúc này, bầu trời bắt đầu đổ mưa, từng giọt, từng giọt.
€ô duỗi tay ra, từng giọt mưa rơi vào lòng bàn tay cô.
Khoảnh khắc này, trong mắt cô là đau khổ, là trống rỗng.
Cô cứ như vậy nhìn hạt mưa trong tay, không hề động đậy.
Bỗng một tia sét như xé ngang bầu trời, tiếng sấm ầm ầm ập tới, sau đó hạt mưa liền lộp bộp rơi xuống!
Vốn đến đây cần ngừng lại, nhưng Nghiêm Kha không kêu dừng lại.
Vì nghĩ là không nhất định sẽ mưa, trước đó bọn họ cũng chuẩn bị sẵn để tạo cảnh mưa giả, máy quay các thứ cũng đã được bảo hộ.
Không kêu dừng, Tô Lạc Ly liền diễn tiếp.
Cô còn nhớ năm đó, cô sáu tuổi, mẹ cô cũng rời khỏi thế gian trong một ngày mưa to gió lớn.
Cô ngẩng đầu, mặc cho nước mưa dội lên mặt, cả người run rẩy.
Mưa càng ngày càng to.
Cuối cùng cô không nhịn được mà bật khóc, há to miệng, hai tay ôm mặt, sau đó ngồi xổm xuống ôm lấy đầu gối mình, khóc to lên.
Ở hiện trường ngoài tiếng mưa, không nghe thấy bất kì âm thanh nào.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chăm chằm vào Tô Lạc Ly, dường như cảm xúc của tất cả mọi người đều bị cuốn theo.
Thậm chí một vài nữ nhân viên ở hiện trường còn bắt đầu rơi nước mắt.
Vốn phải chia thành hai cảnh mới quay xong, kết quả quay một cảnh là đã xong.
“Tốt! Cực kì đẹp!” Nghiêm Kha hô †o một tiếng.
Cũng coi như kết thúc rồi, kéo tâm tư của tất cả mọi người quay trở lại.
Rất nhiều người ở hiện trường đều tự động võ tay cho Tô Lạc Ly.
Nhưng Tô Lạc Ly nhếch môi, như cười mà không phải cười.
Vì Tô Lạc Ly không có trợ lý, là Mục Nhiễm Tranh đưa quần áo cho cô, Mục Nhiễm Tranh lấy một chiếc áo khoác của mình, có nhân viên đưa cho Tô Lạc Ly một chiếc khăn.
Mục Nhiễm Tranh đưa cốc bạc cho Tô Lạc Ly.
“Bên trong là nước ấm, bên này còn có quán cà phê, cô nghỉ ngơi một lát, tôi hỏi xem đạo diễn Nghiêm có còn sắp xếp gì không”
Tô Lạc Ly gật đầu, khoác áo của Mục Nhiễm Tranh, cầm cốc đi vào trong quán cà phê.
€ô còn chưa thoát khỏi cảm xúc vừa rồi, ngồi ngây ngốc trên ghế, trong tay cầm cốc bạc.
Cái cốc bạc này là mẹ cô tặng cho cô.
Bỗng, có người đi tới, ngồi xuống đối diện cô.
Tô Lạc Ly vừa ngẩng đầu, liền thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Lúc này, Tô Lạc Ly muốn nhếch nhác bao nhiêu có bấy nhiêu.
“Sao anh lại đến đây?” Tô Lạc Ly lạnh giọng nói.