Chương 1016
“Tô Lạc Ly giết người! Mau đến đây mà xem, Tô Lạc Ly giết người! Nếu hôm nay cô không để lại tiền thì tôi sẽ kiện cô tội giết người!”
Suy cho cùng thì Vương Vãn Hương không có lá gan lớn như vậy, vết thương trên tay bà ta rất nhẹ, chỉ hơi chảy ít máu chứ không hề tổn thương đến mạch máu.
“Vậy bà cứ kiện tôi đi, chúng ta đi thôi.” Tô Lạc Ly xoay người rời đi.
Một vệ sĩ nhìn người phụ nữ nực cười này và chỉ vào một chiếc cúc áo trên ngực mình.
“Đây là máy quay mini tiện lợi, nếu bà muốn kiện thì cứ kiện đi.”
Gương mặt của Vương Vãn Hương lập tức xám xịt lại.
“Đứng lại cho tôi!” Tô Khôn đột nhiên gào lên.
Tô Lạc Ly dừng bước nhưng không quay người lại.
“Cô là một đứa con gái bất hiếu, cô luôn trách móc lỗi của bố mình nhưng còn cô thì sao? Gia đình xảy ra chuyện lớn như vậy, lẽ ra cô có thể giúp đỡ nhưng cô lại khoanh tay đứng nhìn. Đối với các người thì số tiền phạt năm triệu chỉ là một con số nhỏ, nhưng cô lại không bỏ ra một đồng nào, bây giờ còn dùng một trăm nghìn để làm nhục tôi. Đây là điều mà một cô con gái nên làm ư?”
Tô Khôn chỉ vào Tô Lạc Ly và mắng chửi!
Tô Lạc Ly xoay người lại, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, “Làm sao bố biết con vẫn luôn khoanh tay đứng nhìn? Nếu như chồng con không đồng ý với điều kiện của Lục Sơn thì sao ông ta có thể nói tốt cho mọi người trước tòa chứ?”
Tô Khôn chợt sửng sốt, chẳng trách Lục Sơn lại đột nhiên tốt bụng như vậy.
“Nếu không có Lục Sơn nói tốt cho mọi người thì bố cho rằng mức phạt của mình chỉ nhẹ như vậy thôi sao? Về phần khoản tiền phạt năm triệu, chồng con chuẩn bị nộp giúp mọi người nhưng lại chậm một bước.”
Tô Lạc Ly hơi ngừng rồi lại nói tiếp: “Trước đây có người uống rượu suýt chết được đưa đến bệnh viện, không phải là do con cố ý sắp xếp mà là con đã biết chuyện này, muốn thông qua chuyện này để mọi người chỉnh đốn lại nhà máy, nhưng cuối cùng mọi người lại vu oan ngược cho con.”
Tô Khôn hoàn toàn ngây người.
“Bố, trong lòng bố, từ trước tới nay đứa con gái này luôn vô dụng. Nhưng bố có từng nghĩ rằng mọi người có chỗ nào tốt với con hay không? Còn chẳng phải là ở đây khóc trời khóc đất đòi tiền con sao?”
Sau khi nói những lời này, Tô Lạc Ly không quay đầu lại nữa.
Tô Khôn đứng đó như người mất hồn, cẩn thận nhớ lại lời nói của Tô Lạc Ly.
Vương Vãn Hương bò dậy khỏi mặt đất, “Ông nó à, nó có cầm tấm thẻ ngân hàng kia đi không?”
Bà ta vừa hỏi vừa tìm kiếm khắp nơi, khi thấy một tấm thẻ ngân hàng thì vội vàng cầm trong tay.
“Cảm ơn trời đất, vẫn còn một trăm nghìn! Nếu không thì chúng ta thật sự phải cạp đất rồi!”
“Ngày mai chúng ta sẽ chuyển nhà, sau đó tôi và bà cùng đi tìm việc làm.”
Tô Khôn nói với giọng nhẹ bẫng.
“Ông nó nói cái gì vậy?”
“Tôi nói rằng ngày mai sẽ chuyển nhà, sau đó đi tìm việc làm!” Tô Khôn hướng lên trần nhà và gầm một tiếng, sau đó vội vàng lên lầu.
Vương Vãn Hương ngây ngốc nhìn Tô Khôn, bà ta cảm thấy khó hiểu.
Sau khi hoàn thành việc cuối cùng này, Tô Lạc Ly bắt đầu công việc của mình.