Chương 397
“Không cần đâu, tôi cầm cũng được!”
“Lỡ như mợ chủ có cuộc gọi khẩn cấp gì thì sao? Nếu bỏ lỡ thì cô không chịu nổi trách nhiệm đâu, vẫn nên đưa tôi đi.”
Lý do của Từ Phóng rất đầy đủ, không cho phép Lục Uy Nhiên từ chối.
Nếu cô ta khăng khăng cầm điện thoại của Tô Lạc Ly thì sẽ bị bại lộ.
Lục Uy Nhiên đành phải lấy điện thoại ra khỏi túi và đưa cho Từ Phóng, sau đó mới vào toilet.
Không lâu sau thì cảnh quay đêm của Tô Lạc Ly đã hoàn thành, có thể kết thúc công việc rồi.
Từ Phóng lập tức bước tới phía trước.
“Mợ chủ, điện thoại của mợ.”
“Ồ, cảm ơn.” Tô Lạc Ly tiện tay cất điện thoại vào túi.
“Mợ chủ, đã muộn vậy rồi, mợ có muốn ăn bữa khuya không ạ?”
“Không cần đâu, không còn sớm nữa, mọi người nghỉ ngơi sớm đi.”
“Vâng.”
Trở lại khách sạn, Tô Lạc Ly lê cơ thể mệt mỏi vội vàng tắm rửa, sau đó nằm trên giường.
Mỗi tối cô đều có thói quen nhìn báo thức ngày mai của mình.
Kết quả là phát hiện có một tin nhắn WeChat, cô lập tức mở ra.
“Ly Ly, anh nhớ em.”
Tin nhắn của Ôn Khanh Mộ đập vào mắt cô.
Thời gian gửi tin nhắn là lúc mười giờ, hiện tại đã gần một giờ sáng, chắc là Ôn Khanh Mộ đã ngủ rồi nhỉ?
Nhìn thấy tin nhắn này, Tô Lạc Ly cũng không biết trong lòng mình có cảm giác gì.
Mặc dù lo lắng rằng sẽ đánh thức Ôn Khanh Mộ nhưng Tô Lạc Ly vẫn nhắn tin trả lời anh.
“Em sắp về rồi.”
Đương nhiên Ôn Khanh Mộ rất thất vọng vì không nhận được tin nhắn của Tô Lạc Ly, nhưng anh vẫn luôn ôm hy vọng rằng Tô Lạc Ly sẽ trả lời, thế là vừa cầm điện thoại vừa ngủ.
Điện thoại vừa vang lên, anh chợt tỉnh giấc.
Nhìn thấy tin nhắn trả lời của Tô Lạc Ly, anh gần như mừng như điên.
“Bao giờ em trở về? Anh đến đón em.”
“Nếu suôn sẻ thì khoảng một tuần, sao anh vẫn chưa ngủ?”
Tô Lạc Ly không ngờ rằng Ôn Khanh Mộ còn thức.
“Em vừa gửi tin nhắn thì anh tỉnh, em vừa về à?”
“Tối nay có cảnh quay đêm nên em về muộn, cánh tay đã đỡ hơn chưa?”
“Đỡ hơn nhiều rồi, em ngủ sớm đi.”
“Anh cũng vậy, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon, đặt vé máy bay xong thì nói cho anh biết.”
“Vâng.”
Tuy rằng cuộc đối thoại giữa hai người đã bớt cảm giác thân mật hơn trước rất nhiều, nhưng đối với hai người, có thể nói chuyện với nhau như vậy đã là có tiến bộ rất lớn rồi.