Chương 231 Tan thành mây khói
Ánh mắt của Tiêu Mạch Nhiên cực kỳ trống rỗng, không có tiêu cự.
Cô ta từ từ thở ra một hơi, nói tất cả những gì tối qua thấy được cho Dạ Bân.
“Dạ Bân, có phải anh cảm thấy tôi rất buồn cười không? Tôi tốn nhiều tâm tư như thế, chỉ muốn gần anh ấy hơn một chút, nhưng không ngờ, anh ấy lại dễ dàng lên giường với một người phụ nữ quen biết chưa lâu như thế”
Từ đầu đến cuối, Tiêu Mạch Nhiên đều cho rằng, là bản thân mình giới thiệu Tô Lạc Ly cho Ôn Khanh Mộ.
Sắc mặt Dạ Bân hơi khó coi, lúc đầu anh cũng không biết phải nói gì.
“Dạ Bân, anh nói xem có phải tôi rất ngốc không? Vì sao Tô Lạc Ly có thể dễ dàng lại gần anh ấy như thế? Có phải trong lòng anh ấy trước giờ chưa từng có tôi không?”
Tiêu Mạch Nhiên càng nghĩ càng cảm thấy bản thân mình đáng thương.
Cô ta lại duỗi tay ra lấy lại chai rượu, Dạ Bân thoáng cái liền tóm lấy cổ tay cô ta.
“Mạch Nhiên, từ bỏ A Khanh đi”
Tiêu Mạch Nhiên ngẩng đầu nhìn Dạ Bân, hơi không hiểu, lẽ nào anh không nên đứng về phía cô ta sao?
“Thật ra, A Khanh và Lạc Ly, hơn một năm về trước đã kết hôn rồi.”
Tiêu Mạch Nhiên bỗng trợn tròn mắt, thậm chí cô ta cảm thấy mình hơi ù tai, hoàn toàn không nghe rõ âm thanh xung quanh!
Chuyện này sao có thể chứ?
Chuyện này căn bản là không thể!
“Dạ Bân, vừa rồi anh nói cái gì?” Ánh mắt Tiêu Mạch Nhiên ngây ngốc nhìn Dạ Bân.
“Từ hơn một năm trước, A Khanh và Lạc Ly đã kết hôn rồi, lúc đầu hai người chỉ lấy giấy chứng nhận đăng ký kết hôn, A Khanh. không muốn gặp Lạc Ly, mãi cho tới tháng năm năm nay, hai người họ mới gặp nhau, tên đã lên dây thì không thể thu hồi.”
Dạ Bân biết, nói ra những lời này là rất tàn nhẫn với Tiêu Mạch Nhiên, thế nhưng, lần này anh nhất định phải nói.
Giây phút đó, Tiêu Mạch Nhiên nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ vụn.
“Khoảng thời gian này, giữa bọn họ xảy ra rất nhiều chuyện, tôi nhìn ra được là A Khanh rất yêu Lạc Ly, thật ra từ rất lâu về trước, A Khanh đã bảo tôi nói với cô chuyện cậu ấy và Lạc Ly đã kết hôn, chỉ là tôi không nhẫn tâm”
Dạ Bùn ủ rũ thở dài, ngẩng đầu nhìn Tiêu Mạch Nhiên.
“Xin lỗi, Mạch Nhiên, thật ra tôi nên nói với cô sớm một chút, thế nhưng, quan hệ giữa A Khanh và Lạc Ly luôn không xác định, có mấy lần tôi còn tưởng là có lẽ hai người các cô còn có cơ hội.”
Khoảng thời gian này, thật ra Dạ Bân luôn rất mâu thuẫn.
Một bên là người anh em thân thiết của mình, một bên là người bạn thân từ nhỏ tới lớn.
Tiêu Mạch Nhiên vẫn ngồi ngây ngốc như thế.
Nước mắt từ từ lăn dài từ khóe mắt xuống hai má.
Từng cảnh trước kia lại hiện ra trước mắt.
Khi cô ta cầu xin Ôn Khanh Mộ mua lại Quốc tế Tinh Hoàng, nhưng chớp mắt, Ôn Khanh Mộ liền thật sự mua lại Quốc tế Tinh Hoàng, chuyện đầu tiên anh làm lại là ký hợp đồng với Tô Lạc Ly.
Cô ta còn ngây thơ cho rằng Ôn Khanh Mộ làm thế là vì mình, giờ nghĩ lại, hoàn toàn là do cô ta tự mình đa tình.
Còn có chuyện bánh quy và bánh brownie socola mà Tô Lạc Ly làm nữa, cô ta còn niềm nở cầm tới cho Ôn Khanh Mô.
Còn cả lần trước khi quay chương trình, khi mưa to, giờ nhớ lại chiếc áo khoác kia, hoàn toàn không phải là phong cách của cô ta, cũng không phải là cỡ áo của cô ta, cô ta lại ngây thơ cho rằng anh đến đón mình, xem ra lần đó là đến đón Tô Lạc Ly.
Tiêu Mạch Nhiên bỗng bật cười.
Mấy ngày nay cô ta làm gì chứ? Quả thật là một trò cười!
Một trò cười cực kỳ to lớn!
Tiêu Mạch Nhiên bỗng giơ tay lên, tát lên mặt mình một cái.
“Cô làm gì thế, Mạch Nhiên?” Dạ Bân lập tức túm lấy tay Tiêu Mạch Nhiên.
“Tôi phát hiện tôi rất buồn cười, tôi là trò cười lớn nhất trên thế gian này, ha ha…”
“Đừng như thế, Mạch Nhiên, chuyện này đều trách tôi, tôi nên nói sớm với cô.”
“Khi A Khanh bảo anh nói với tôi chuyện anh ấy đã kết hôn, có phải là anh ấy từng nói với anh anh ấy không có chút tình cảm nào với tôi không?”
Trong mắt Tiêu Mạch Nhiên không có chút ánh sáng nào, giống như bầu trời mây đen dày đặc.
Dạ Bân không nói gì, coi như mặc nhận.
“Thật buồn cười…”
“Thế nhưng, A Khanh nói những gì cậu ấy nợ cô, sẽ bồi thường ở phương diện khác.”
“Bồi thường?” Tiêu Mạch Nhiên cười lạnh, khó trách, cô ta có thể lấy được tài nguyên tốt nhất của Quốc tế Tinh Hoàng.
“Mạch Nhiên, cô cũng đừng quá buồn, tình cảm, không hề có đạo lý.”
“Đúng thế, không có đạo lý.”
Cô ta quen Ôn Khanh Mộ cũng đã mấy năm, cố gắng nhiều như thế, nhưng vẫn bị người khác cướp mất.
“Tình cảm của bọn họ rất tốt sao?”
Tiêu Mạch Nhiên không biết vì sao mình lại hỏi như thế, nhưng cô ta vẫn buột miệng hỏi.
“Cũng tạm, khoảng thời gian trước Lạc Ly sảy thai, A Khanh luôn ở trong bệnh viện chăm sóc cô ấy, cực kỳ chu đáo.”
“Sảy thai?”
Nghe thấy chuyện Tô Lạc Ly sảy thai, Tiêu Mạch Nhiên quay phắt đầu nhìn Dạ Bản.
Cô ta biết Ôn Khanh Mộ không phải là loài người, vì thế cô ta đã sớm chuẩn bị sẵn tinh thần không sinh con với anh, thậm chí cô ta còn nghĩ nhận nuôi vài đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi.
Dạ Bân gật đầu.
“Khi tôi vừa biết chuyện này cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn, thì ra A Khanh có thể khiến người khác mang thai, lúc đó A. Khanh cũng rất buồn.”
“Thế nhưng, Lạc Ly không hề biết chuyện mình mang thai, cô cũng đừng nói, A Khanh luôn giấu giếm, sợ là Lạc Ly không chịu nổi, vì Lạc Ly luôn muốn sinh con.”
Lúc này Tiêu Mạch Nhiên mới hoàn hồn lại.
“Cô ấy muốn sinh con, lẽ nào cô ấy không biết…”
“Ừ, cô ấy không biết thân phận của A Khanh, A Khanh không nói với cô ấy, cô cũng đừng nói, đây là chuyện giữa hai người bọn họ, để bọn họ tự giải quyết đi.”
“Nhưng chắc trong lòng A Khanh cũng hiểu rõ, anh không thể sinh con, cho dù là có thể khiến người khác có thai, nhưng đứa trẻ đó sinh ra, cũng không biết là sinh vật gì!”
Vốn bản thân Ôn Khanh Mộ đã là một thể kết hợp bị phong ấn, đời sau của anh và loài người càng khó mà tưởng tượng được.
Vì không có tiền lệ, ai cũng không biết được sẽ xảy ra chuyện gì, vì thế, tuyệt đối không thể sinh con.
“A Khanh nói, chờ tới khi tình cảm của bọn họ tốt hơn một chút, có thể khuyên Tô Lạc Ly không sinh con, cậu ấy ngây thơ quá rồi, tôi không khuyên được.”
Tiêu Mạch Nhiên nghẹn lời.
“Tôi nói với cô những thứ này, cô đừng có nói với Lạc Ly”
Tiêu Mạch Nhiên gật đầu.
“Anh yên tâm đi, tôi không hèn hạ đến thế”
Dạ Bân cười an ủi.
“Mạch Nhiên, cô là một cô gái tốt, thật ra không ở bên A Khanh cũng chưa chắc đã là chuyện không tốt, dù sao cậu ấy không giống với chúng ta.”.
Tiêu Mạch Nhiên nhìn chiếc vòng mã não đỏ, không khỏi xuất thần.
“Cô nghĩ thoáng ra một chút, từ từ quên cậu ấy đi, sống cuộc sống thuộc về chính cô. Còn về cậu ấy và Lạc Ly, tùy bọn họ đi”.
Những gì Da Bạn có thể nói cũng chỉ có như vậy.
“Được rồi, không nói nữa, chúng ta uống rượu đi.” Tiêu Mạch Nhiên lại cầm cốc rượu lên một lần nữa.
Lần này Dạ Bân không khuyến cô ta nữa, mà uống cùng cô ta.
Không lâu sau, Tiêu Mạch Nhiên không uống nổi nữa, nằm bò xuống sofa.
Trong lòng Dạ Bản cũng rất khó chịu, anh không chịu nổi khi nhìn thấy dáng vẻ này của Tiêu Mạch Nhiên.
Vì thế cầm điện thoại lên, gọi cho Ôn Khanh Mộ.