Chương 881:
Lục Tư Tư cười lắc lắc đầu, “Lôi Lăng, anh thật sự không biết an ủi người khác .Anh sai rồi, có một số việc quả thật không được, nó tựa như dấu vét bị bàn ủi để lại trong lòng vậy, thời khắc thương tâm khổ sở, tất cả, toàn bộ sẽ bị phơi bày.
Anh có biết đời người đau khổ nhất là cái gì không ?”
Lôi Lăng lắc đầu, từ trước đến nay anh chưa từng yêu đương, cũng không biết cái gọi là đau khổ chính xác là gì?
Đau khổ lớn nhất của đời người, đến năm ba mươi lăm tuổi, anh vẫn chưa từng trải qua.
Nhưng anh có biết một chút, không cần suy nghĩ quá nhiều, suy diễn về mọi thứ, nắm thật chặt, thời gian quả thật là có thể hòa tan nỗi đau, nhưng là cũng không thể chữa lành tắt cả..
Lục Tư Tư cười khổ nói: “Là linh hồn không có nơi chốn thuộc về mình.
Tôi từ nhỏ đã không có nhà, một mình lớn lên ở nước ngoài, cái loại cảm giác cô độc đó thật sự khiến người ta muốn phát điên.
Mỗi một lần muốn tìm một người ở bên cạnh, lại phát hiện không thể tìm được ai khác, chắc là anh chưa từng trải qua cái loại cảm giác này.”
Mỗi khi gặp chuyện buồn khổ, cô luôn khóc một lần thì giải quyết xong_, trước mặt cười nói, nhưng sau lưng lại khóc thằm, đây là cách cô đã dùng để vượt qua.
Con người ta dù mạnh mẽ đến đâu cũng phải có những điểm yếu trong tim, khi chạm vào sẽ tan nát, đau đớn.
Lôi Lăng nghe vậy, hạ kính mắt gọng vàng, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, nhìn thấy vẻ mặt cô thống khổ, dường như: bản thân anh cũng có cảm giác tương tự.
Lục Tư Tư lại nâng ly, đem ly rượu vang uống một hơi cạn sạch.
Giống như nuốt vào tất cả chua sót vậy, cần cổ khêu gợi hiện rõ trong mắt Lôi Lăng, làn da cô. rất tuyệt, trắng nõn, mịn màng, có thể nhìn ra được, cô bình thường rất chú trọng chăm sóc cơ thể.
Anh nhìn thấy Lục Tư Tư muốn rót thêm rượu, lập tức bắt lấy tay cô, ánh mắt gắt gao nhìn cô, “Tư Tư, cô không thể uống được nữa.”
Lục Tư Tư cười với vẻ mặt quyến rũ đem tay anh gạt ra, “Lôi Lăng, anh không cần mắt hứng, tôi đã nghẹn nửa tháng, anh để tôi uống một chút, hôm nay tôi không cần phụ trách bài tập về nhà của con trai, hoàn toàn có thể thả lỏng một chút.
Anh có biết dạy trẻ con làm bài tập ở nhà có người còn muốn thắt cổ tự sát không?
Tôi nói cho anh biết, tôi chính là một trong số đó, con tôi bị mắc chứng trì hoãn rất nghiêm trọng, cho nên là, đối với tôi mà nói chuyện đó rất thống khổ, mỗi lần dạy con trai mình làm bài tập ở nhà, tôi đều tức giận tới mức muốn tự sát, may mắn tôi có một cô cháu gái đáng yêu, có thể chế ngự được thằng nhóc kia.”
Lôi Lăng vừa nghe lời này, ánh mắt thâm sâu có một tia đau lòng, một người phụ nữ đã ly hôn, mang theo đứa nhỏ, thật sự sống không dễ dàng.
Cô là con gái nhà họ Lục, bề ngoài thì nghe có vẻ cao sang hào nhoáng, nhưng đâu ai biết phía sau vẻ hào nhoáng đó là một trái tim tổn thương thủng lỗ chỗ.
Lục Tư Tư uống rượu, Lôi Lăng lái xe đưa cô trở về.
Lục Hạo Thành mở cửa, nhìn thấy Lôi Lăng đưa chị gái trở về, anh nhăn mày, nói: “Anh chuốc say chị gái tôi à?”
Lôi Lăng nói: “Chính cô ấy tự mình uống quá chén., tôi chỉ đưa cô ấy về thôi.”
Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua chị gái mình đang nhắm mắt lại không nói lời nào, đáy lòng tràn đầy lo lắng.
Anh đều hiểu rõ nhưng cay đắng trong lòng chị mình.
“Giám đốc Lôi, cám ơn anh!”
Lôi Lăng nói: “Tôi và cô ấy đều là bạn bè.”
Hai chữ “bạn bè”, thành công khiến Lục Hạo Thành vơi bớt thành kiến cá nhân.
Giám đốc Lôi, muốn vào nhà ngồi một chút Lôi Lăng khẽ lắc đầu, nhìn thoáng qua Lục Tư Tư, “Để lần sau đi!”
Nói xong, anh liền xoay người rời đi.
Lục Hạo Thành cũng không có nói thêm gì nữa, lập tức đóng cửa.
Mộ Thanh đi tới xem qua, vẻ mặt lo lắng: “Tư Tư, sao con lại uống rượu thế ?”
Lục Tư Tư nhắm mắt lại, tựa như đang ngủ vậy.