Chương 138
Lục Hạo Thành bật sáng màn hình, trong màn hình là ảnh đẹp trai của con trai, anh cong cong khóe môi, nhnh chóng nhập mật khẩu.
Nhập số vào xong, anh cau mày, mấy số này sao cảm thấy rất quen thuộc.
Anh nhanh chóng xóa đi tin nhắn mình đã gửi cho Lam Hân.
Anh cảm thấy bản thân giống như làm việc xấu.
Sau đó để điện thoại Lam Hân lại, nếu như anh lại chậm một bước thì có thể nhìn thấy bức ảnh khóa điện thoại là ảnh một nhà năm người của Lam Hân.
Nhưng tâm tư của anh luôn đặt vào mấy con số.
Đột nhiên, ánh mắt anh lóe lên, 0923.
Đó không phải là sinh nhật của anh sao?
Đáy lòng anh lướt qua tia kích động, đang chuẩn bị hỏi Lam Hân, đột nhiên thấy Cố An An từ phòng nghỉ bước ra.
Sắc mặt anh thoáng cái âm trầm xuống, quay sang một bên không nhìn Cố An An.
Còn Cố An An vừa đi ra lập tức thấy Lục Hạo Thành.
“Anh Hạo Thành, sao anh…” Cố An An nói được một nửa lại dừng lại, vẻ mặt bỗng chốc trở nên mất mát.
Anh đến cùng tiện nhân Lam Hân này.
Cô ta nghĩ rằng, chỉ một mình Lam Hân đến, chưa từng nghĩ, Lục Hạo Thành là đến cùng cô ta.
Lục Hạo Thành chưa từng cùng người phụ nữ nào đến nơi này mà?
Xem ra, Lam Hân trong lòng anh thì khác biệt.
Cũng may, tôi nay cô ta đã có kế hoạch rồi.
Nếu không thì, tất cả thực sự sẽ muộn mất.
Lục Hạo Thành coi thường Cố An An, tao nhã đứng lên bước đến bên Lam Hân, nói: “Sắp xong rồi.”
Lâm Hạo Thiên nhìn anh một chút, đặt chiếc kẹp tóc pha lê lên trên đầu Lam Hân, sự tô điểm của chiếc kẹp tóc pha lê làm tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn sáng chói động lòng người, tôn lên vẻ rạng rỡ của cả người cô.
Anh ta vui mừng cười nói: “Xong rồi, việc lớn đã xong, quả thực quá xinh đẹp, quả thực hoàn mỹ!” Lâm Hạo Thiên không chút keo kiệt khen ngợi, thưởng thức kiệt tác của bản thân.
Lục Hạo Thành thấy thế cũng cảm thấy vô cùng xing đẹp.
Lam Lam là kiểu người vừa nhìn sẽ không quá kinh diễm, nhưng càng nhìn lại càng thấy đẹp.
“Thực đẹp! Lam Lam, chúng ta đi.” Lục Hạo Thành nói xong, đi tới một bên chiếc bàn lấy túi và điện thoại của Lam Hân, sau đó lập tức quay người dắt Lam Hân đi ra ngoài.
Từ đầu đến cuối đều không nhìn Cố An An lấy một cái.
Lam Hân bị anh dắt đi ra ngoài, trái tim thấp tha thấp thỏm, tên khốn khiếp này đang âm thầm gây thù chuốc oán cho cô.
Mắt anh ta mù sao?
Cố An An cũng đang ở đó!
Cố An An thấy Lục Hạo Thành ngay cả nhìn cũng không nhìn cô ta một cái, thậm chí không nói với cô ta một lời.
Đây là người luôn khiến cô ta cho rằng có thể phó thác cả đời, không ngờ rằng anh sẽ đối xử với cô ta như vậy?
Nước mắt Cố An An không không chế được tuôn rơi, hai tay cũng hơi run rẩy.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc Lục Hạo Thành đi qua ngưỡng cửa liền bị Cố phu nhân đang đi tới chặn lại.
Nhìn thấy Cố phu nhân, trong lòng Lam Hân đột nhiên lộp bộp một cái, bây giờ có lý do cũng không nói rõ được rồi.
Thông qua cửa kính, Lâm Mộng Nghi nhìn thấy Cố An An đang rơi nước mắt.
Trước sau gì cũng là con gái mình nuôi nấng, bà không thể thấy mà không quan tâm.
Lam Hân này, hết lần này đến lần khác coi nhẹ sự cảnh cáo của bà, càng khiến bà thất vọng là Lục Hạo Thành vô tình với Cố An An.
Hai người dù gì cũng cùng nhau lớn lên mà?
Lục Hạo Thành nhìn Lâm Mộng Nghi, ấn đường cau chặt.
Lâm Mộng Nghi bước lên phía trước vài bước, cả người trang điểm quý phái, bộ lễ phục màu đỏ đào tôn lên sự cao quý của bà.
Ánh mắt bà sắc bén nhìn Lam Hân, mỉa mai cười nói: “Cô Lam, tối qua tôi thấy cô cười nói cùng một người đàn ông tuấn mỹ, quan hệ của hai người còn thân mật hơn người yêu, sao thế? Ban ngày liền thay kim chủ rồi?”