Chương 1191:
Ghi lại từng chuyển động của cô ấy gửi cho Mộc Tử Hoành.
Nhiều video ở góc độ khác nhau, anh gửi cho Mộc Tử.
Hoành vài cái.
Mộc Tử Hoành vẫn đang ngồi trong phòng làm việc ở nhà.
Anh cũng không làm gì cả, chỉ lẳng lặng ngồi, ánh mắt thâm trầm nhìn thoáng ra cảnh vật phía ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì?
Có lẽ cũng là đang chờ đợi điều gì đó bất ngờ, hoặc một cái gì đó khác.
Sau khi Từ Phượng mang một ly nước tiếng vào, đau lòng nhìn thoáng qua bóng lưng cô độc của con trai mình, đối với thằng bé mà nói, đây là hai sự đả kích nghiêm trọng, chỉ có thể dùng thời gian để chữa lành trái tim thằng bé, bà yên lặng. xoay người rời đi.
Âm báo tin nhắn wechat vang lên, tim anh như thắt lại một chút, ngay lập tức, vội vàng nhìn qua chiếc điện thoại di động, cả người cũng trở nên căng thẳng.
Nhìn di động một hồi lâu, anh mới ấn công tắc xe lăn đi tới, tay đã có chút run rẩy, chậm rãi cầm lấy di động, nhìn thấy là tin nhắn được Tô Cảnh Minh gửi tới.
Anh khẽ mim đôi môi khô ráp, nhắn vào video để xem.
Trong video, đập vào mắt anh ngay giây đầu là khuôn mặt xinh đẹp của Nhạc Cẩn Nghiên, mỗi một động tác nhăn mày, hay nở nụ cười của cô cũng khiến cho khuôn mặt vốn không còn độ ấm của anh dần trở nên ấm áp hơn.
Cho đến đoạn video cuối cùng , nụ cười của anh dần dần càng lan rộng, cũng trở nên dịu dàng hơn trước Nghiên Nghiên đêm nay rất đẹp, mái tóc mềm mại được bối cao, bộ áo liền quần màu đỏ cao quý và rực rỡ, đứng ở giữa Lam Hân cùng Lục Tư Tư vô cùng chói mắt.
Đây là người phụ nữ mà anh yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, cho dù thế nào cũng vẫn luôn thích.
Anh cong môi dưới, đôi mắt lúc này lóe lên ánh sáng rực TỐ.
Lúc này, Tô Cảnh Minh lại gửi một tin nhắn wechat qua, “Tử Hoành, tình yêu là chuyện của hai người, Nhạc Cần Nghiên thấy cậu không tới, rất mất mát.”
Mộc Tử Hoành đọc đến những lời này, trái tim hơi chùng xuống, lại rất nhanh đã đập thình thịch, trong lòng Nghiên Nghiên vẫn có anh.
Anh cúi đầu, dùng sức nhéo mạnh vào bên chân bị thương, không có một chút cảm giác đau đớn.
Trong ánh mắt hiện lên một tia ảm đạm, tâm trạng vui sướng trong giây lát, lập tức như đã rơi vào hầm băng.
Thật ra, buổi tối hôm nay anh rất muốn đi, rất muốn nhìn thấy cô, ngày đó thấy cô khóc lóc rời đi, anh vẫn rất lo lắng.
“Nghiên Nghiên.”
Đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trong đoạn video, nghĩ muốn đem khuôn mặt quyến rũ xinh đẹp kia chôn giấu tận đáy lòng, cả đời này cũng không bao giờ quên.
Tô Cảnh Minh đang chờ tin nhắn phản hồi của Mộc Tử Hoành , qua vài phút, vẫn không thầy Mộc Tử Hoành nhắn lại anh đã hoàn toàn từ bỏ .
Anh cũng biết, Mộc Tử Hoành sẽ không trả lời lại tin nhắn , bữa tiệc sinh nhật này tuy rất ít người, nhưng mỗi người đều có một khoảng thời gian rất vui vẻ.
Âu Cảnh Nghiêu đang cùng nhân vật chính ngày hôm nay trò chuyện, liền để lại Lục Hạo Thành cùng Lâm Hạo Thiên, đi tới nhìn qua Tô Cảnh Minh liếc mắt một cái, chạm vào ly rượu trong tay đối phương, ngửa đầu tự mình uống một ngụm, mới hỏi: “Gửi tin nhắn cho Mộc Tử Hoành Sao .”
Tô Cảnh Minh gật gật đầu, “Nhưng cậu ta cũng không trả lời lại , tuy nhiên chắc hẳn cậu ta cũng xem video rồi, lấy tính cách của tên này, cũng hiểu tính của tôi, hẳn là vẫn luôn chờ tôi gửi video qua cho cậu ta, sau khi nhìn máy đoạn video kia, hi vọng đêm nay cậu ta sẽ được ngủ ngon.”
Tô Cảnh Minh để điện thoại sang một bên, đưa ly rượu vang lên, nhẹ nhàng nháp một ngụm.
Lúc này anh mới có tâm trạng thưởng thức rượu, vị rượu mượt mà, dư vị kéo dài, anh hơi có chút kinh ngạc, “Rượu vang này uống không tôi nhỉ, chắc hẳn đã giữ nhiều năm!”
Trong mắt anh hiện lên vẻ ngạc nhiên, anh đã uống qua rất nhiều loại rượu vang đỏ, đây là lần đầu tiên uống loại rượu có vị ngọt thanh như vậy.
Ánh mắt Âu Cảnh Nghiêu nhìn thoáng qua Dịch Thiên Kỳ đang tán gẫu vui vẻ với Nhạc Cần Hi , giọng điệu ôn hòa: “Đêm nay, tất cả đều là một tay giám đốc Dịch cung cấp , giá của một chai rượu này cũng vượt xa sức tưởng tượng.
của cậu.”