CHƯƠNG 179: Người xúi giục cô chính là thủ phạm
Hạo Thành vì Lam Hân, không, là Có Ức Lam, chuyện
gì cũng có thể làm ra được.
Khi thấy Lam Hân đi xa, Âu Cảnh Nghiêu rút lại ánh
mắt, nhìn thẳng vào Vương Tịnh, giọng nói lạnh lùng
cảnh cáo: “Cô Vương, bây giờ mới biết sai, đã muộn
rồi, thay vì chạy đến đây làm mát mặt, thì hãy nghĩ
xem tại sao cô lại đi khiêu khích Lam Hân, kẻ xúi giục
cô mới là người phải chịu trách nhiệm”.
Âu Cảnh Nghiêu nói xong, bước đi thoải mái, đón mặt
trời hoàng hôn, chằm chậm rời đi.
Anh ấy nhìn vào ánh hoàng hôn, ánh mắt thoáng
đãng, một người đàn ông chỉ sống sót qua tất cả
những đau khổ ấy, thì mới nhìn thấy sự ấm áp của
tình người chân chân thật thật.
Hạo Thành bị tổn thương quá nhiều, đối với những
người mình quan tâm, không bao giờ để người ta bắt
nạt dù chỉ một chút, thậm chí có hợp đồng mấy nghìn
vạn tệ, anh cũng mắt nhắm mắt mở mà hủy hợp đồng,
đó chính là Lục Hạo Thành mà anh ấy quen biết.
Vương Tịnh thất thần đứng tại chỗ, đứng một lúc thì
hai tay ôm hai cánh tay, cúi người chậm rãi quỳ xuống
đất, tỏ ra cô đơn và bắt lực.
Người đi ngang qua, nhìn cô ta rồi vội vã rời đi.
Cô ta đau đón tột cùng, cơn ác mộng này khiến cô ta
bắt ngờ, tưởng cha đùa cô, chỉ là ly rượu vang đỏ, làm
sao Lục Hạo Thành có thể chấm dứt tất cả các hợp
đồng được cơ chứ.
Tuy nhiên sáng hôm nay, khi đang ngủ thì bị cha lôi ra
và đánh một cách dữ dội.
Lúc đó cô ta rất hoang mang, không hiểu tại sao cha
lại đánh cô ta.
Chỉ đến khi em gái cô ta bước vào, khóc lóc và kể hết
mọi chuyện, cô ta mới biết chuyện này nghiêm trọng
đến mức nào.
Vương gia bị phá sản chỉ sau một đêm, khoảnh khắc
cô ta phải chịu đựng đa đớn đến tận xương tủy.
Vương gia bọn họ, đã bị hủy hoại trong tay cô ta.
Mà người đã xúi giục cô ta, đề nghị cô ta đi làm nhục
Lam Hân chính là Khương Tịnh Hàm.
Khương Tịnh Hàm này, luôn luôn thích nói xấu người
khác sau lưng, mà đầu óc của cô ta quá đơn giản
người khác nói gì thì chính là vậy.
Sẽ không suy nghĩ kỹ lại, ngay sau một đêm, Vương
Tinh kiêu ngạo hống hách nhường như đã trưởng
thành hơn rất nhiều.
“Hu hu” Vương Tịnh ngồi bên lề đường, khóc thảm thiết.
Cô ta và cha, hôm nay chạy vạy khắp nơi, là muốn tìm
người quen cũ, đến chỗ Lục Hạo Thành để van xin.
Đáng tiếc, tình người còn mỏng hơn cả giấy, khi nghe
thấy ý của bọn họ thì đều từ chối.
Không những thé, còn nói nhiều lời làm nhục cô ta, cô
ta mới biết, hóa ra, tình người thế gian này lại nhạt
nhẽo đến thề.
Lam Hân về nhà, chuẩn bị mọi thứ và chờ đợi ngày
mai con trai qua đây, đối với cô thời gian cấp bách,
cũng không có thời gian để chải chuốt, đi làm những
việc khác.
Sau khi chuẩn bị mọi thứ, cô ấy nấu bữa tối cho mình
rồi pha một tách cà phê, ngồi bên máy tính và nghĩ về
chủ đề mà Lý Nghệ Na đã đưa ra cho cô.
Cô biết Lý Nghệ Na rất nổi tiếng trong giới thời trang
và có tiếng tăm cao.
Nếu có thể trở thành đồ đệ của cô ấy, đó chắc chắn là
người mà giới thiết kế nhìn lên.
Thay vì vội nghĩ về tác phẩm, Lam Hân lại đi tìm hiểu
về Lý Nghệ Na này.
Cô tìm rất nhiều thông tin về Lý Nghệ Na ở trên mạng.
Lý Nghệ An chưa từng kết hôn, khi còn trẻ đã có một
mối tình nhưng bạn trai của cô ấy đã phản bội và từ
đó, cô ấy sống một mình.
Ngoài khiếm khuyết đó ra, thì cuộc đời cô ấy vẫn khá
hoàn hảo, cô ấy biết mình sẽ làm gì và cả đời đang
phấn đấu với mục tiêu của mình.
Lam Hân nghiêm túc theo dõi tất cả các thông tin trên
mạng và cuối cùng, cô nhìn thấy Lý Nghệ Na đăng
trên weibo, là bị người khác chụp trộm.
Một tắm ảnh xinh đẹp của cô ấy, kèm theo bốn dòng chữ.