Chương 76: Rời nhà bảy năm, ngay cả mẹ cô cũng quên rồi sao.
Khi đó, cô đã biết mình không phải con gái ruột của
mẹ, nhưng cô của khi ấy còn nhỏ, không có năng lực
thay đổi tất cả.
Học hành, nỗ lực học hành, ôm ấp niềm tin này, việc
học tập của cô cũng được, ít nhất là không cần giống
Khương Tĩnh Hàm luôn phải mời gia sư.
Cô ở Khương gia luôn không hòa nhập được với gia
đình họ, cho tới buổi sáng hôm đó cô nghe thấy cuộc
đối thoại giữa mẹ con họ, cô mới hiểu rõ nguyên nhân.
Trái tim Lục Hạo Thành vì câu nói tôi mắt đi một phần
ký ức mà cảm thấy kinh ngạc.
Anh không nói chuyện, nhưng vẻ mặt nặng nề, mím
môi như có suy nghĩ, ngay cả khóe mắt ngày thường
trông có chút ngả ngớn cũng thu lại.
Đi một lúc, Lục Hạo Thành lại chậm rãi hỏi: “Lam tiểu
thư tại sao lại mất đi ký ức vậy?”
Lam Hân đột nhiên đứng yên tại chỗ, sắc mặt trắng
bệch, ánh mắt chiếu thẳng về phía trước, tâm trạng
bất định nhìn về nơi xa.
Thám thoắt, bọn họ đã đến trước cửa hàng thời
thượng.
Mọi chuyện trên thế giới chính là trùng hợp như vậy,
lần trước cô gặp mẹ con Khương Tĩnh Hàm ở quán
này, không ngờ lần này lại gặp tiếp.
Bỗng nhiên thấy sự khác thường của cô, Lục Hạo
Thành nhanh chóng nhìn theo ánh mắt cô thì thấy mẹ
con Khương Tĩnh Hàm, anh thoáng cái nhớ tới
chuyện lần trước.
Nhưng vẻ mặt lần này của Lam Hân không giống lần trước.
Không hốt hoảng lo sợ nữa, mà là tràn đầy tia sáng tự tin.
Anh bỗng nhiên rất mong chờ biểu hiện tiếp theo của cô.
Ánh mắt Lục Hạo Thành khẽ híp lại, thong dong nhìn
mẹ con Khương Tĩnh Hàm.
“Mẹ, mẹ nhìn kìa, người phụ nữ kia là Khương Lam
Hân đúng không? Người đứng bên cạnh chị ta là Lục
tổng!” Khương Tĩnh Hàm kinh ngạc nói, ánh mắt trừng
lớn nhìn Lam Hân.
Ban đầu tưởng rằng mình hoa mắt, nhưng nhìn một
hồi lâu, cô ta mới xác định người con gái mặc chiếc
váy trăng thịnh hành nhất năm nay, khí chất thanh
cao, từng cử chỉ hành động đều lộ ra vẻ tự nhiên, ung
dung tự tin trước mắt là Khương Lam Hân.
Nếu không phải khuôn mặt giống nhau này, cô ta căn
bản không tin người con gái bắt mắt trước mắt sẽ là
Khương Lam Hân.
Trong ấn tượng của cô ta, Khương Lam Hân luôn cúi
đầu, mãi mãi là bộ dạng dạ dạ vâng vâng.
Ánh mắt Đào Mộng Di cũng trấn tĩnh nhìn Khương
Lam Hân một lúc, bà ta thoáng cái cười mỉa mai.
Khương Lam Hân đáng chết kia, biến mắt bảy năm,
cuối cùng cũng xuất hiện.
Đào Mộng Di mặc bộ đồ màu hoa hồng, đây là item
chủ đạo thịnh hành nhất năm nay, cho dù lúc này mặt
bà ta vô cùng dịu dàng nhưng cả người vẫn vô cùng
cao quý.
Hai mẹ con vai kề vai bước tới trước mặt Lâm Hân.
Lúc bọn họ đi tới, Lâm Hân lập tức thu lại tất cả tâm
trạng, ánh sáng dưới đáy mắt lạnh nhạt cách xa, khóe
miệng như cười như không, cả người lộ ra một luồng
ý vị lão luyện trưởng thành.
“Lam Hân, cậy vào Lục tổng nên thấy mẹ cũng không
chào hỏi sao?” Giọng điệu Đào Mộng Di sắc bén, vẻ
mặt khinh thường không che đậy.
Bà ta đã nuôi một con sói mắt trắng* sao?
*Sói mắt trắng: Vong ân bội nghĩa.
Nuôi chó gặp bà nó còn vẫy vẫy đuôi.
Con nhà người ta thì không như vậy, nuôi nắng nó để
rồi nó coi mình không ra gì.
“Lục tổng, lâu rồi không gặp!” Khương Tĩnh Hàm ăn
mặc gợi cảm, lúc này toàn bộ tâm tư đều dồn lên
người Lục Hạo Thành, cười dịu dàng nhìn Lục Hạo
Thành.
Đôi mắt Lục Hạo Thành lười biếng thu lại, chỉ lãnh
đạm gật đầu, dư quang rơi trên khuôn mặt Lam Hân.
Dáng vẻ Lam Hân lúc này với vừa rồi hoàn toàn không
giống nhau, lộ ra một quằng sáng thành thục, giỏi
giang, thông minh vô cùng có sức hấp dẫn.
Đào Mộng Di thấy Lâm Hân lãnh đạm, không nói
chuyện, bà ta cau mày cười lạnh nhìn Lam Hân, giọng
nói chua ngoa: “Lam Hân, rời nhà bảy năm, ngay cả
mẹ mà cô cũng quên rồi sao?”