Chương 1381:
Lục Hạo Thành vẫn luôn biết đáy lòng anh ấy nghĩ như thế nào: “A Hoành, chỉ băng: đi theo trái tim mình một lần đi, có lẽ, kết quả cũng không tệ như vậy. “
Ánh mắt Mộc Tử Hoành có chút kinh ngạc nhìn anh, đi theo trái tim mình sao?
Anh điên cuồng muốn ở bên cô, đây là điều anh muôn nhất trong đáy lòng.
Lục Hạo Thành đứng dậy, nói: “Tôi đến chỗ Lam Lam, anh tự suy nghĩ đi, rốt cuộc cái gì mới là thứ anh muốn nhất? “
Nói xong, không đợi Mộc Tử Hoành trả lời, anh liên rời khỏi phòng bệnh, chuyện này, ai cũng không giúp được bọn họ, chỉ có thê dựa vào chính. bọn họ nghĩ thông suốt, mới có thể sống hạnh phúc cùng nhau.
Mộc Tử Hoành lại một mình lắng lặng ngôi trong phòng bệnh, ánh mất chuyên chú nhìn chằm chằm vẻ đẹp đang ngủ của Lạc Cần Nghiên, nại mày, mũi, môi đỏ, đều gân như hoàn nỹ.
Chính là lẳng lặng nhìn cô như vậy, anh cũng rât hạnh phúc.
Sáng sớm hôm sau, Lục Hạo Thành lại đây cửa phòng bệnh Lạc Cần Nghiền ra, thây Mộc Tử Hoành đã biên mắt.
Anh hơi nhíu mày, đáy mắt tràn ra một tia đau lòng, Mộc Tử Hoành cuối cùng vấn không vượt qua được cửa ải của mình.
Lạc Cần Nghiên trên giường bệnh ngủ say một đêm, dần dần tỉnh lại, mở mắt ra, chỉ cảm thấy. trời đất xoay tròn, khó chịu làm cho cô có chút chịu không nổi.
Cô ấy, đang ở đâu?
Xung quanh tràn ngập mùi nước khử trùng, chẳng lẽ là ở bệnh viện sao?
“Tỉnh rồi.” Giọng nói trầm thấp làm cho cô có chút không phân biệt được là ai.
Lạc Cần Nghiên đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy Lục Hạo Thành, đáy mắt cô xet qua một tia thất vọng.
Cô mơ hồ nhớ rõ, hình như cô nhìn thấy Mộc Tử Hoành, anh tựa hồ nói rất nhiều với mình, cô muôn trả lời anh, nhưng không mở mắt được.
Lục Hạo Thành cười nói: “Sao lại không cần thận như vậy? Bình thường cô rất cần thận mà.
Lạc Cần Nghiên hơi nhắm mắt lại, vẻ mặt khó chịu: “Tôi cũng không nghĩ tới tên khốn kiếp Ôn Lãng kia, là người sói tâm câu phê. “
Lạc Cần Nghiên do dự một lúc, hỏi: “Ai đưa tôi đến bệnh viện?” “
Lục Hạo Thành nói: “cô đoán xem sẽ là ai đây? “
Lạc Cần Nghiên có chút khó chịu mở mắt ra, trong miệng rất khổ, cả người không có sức lực, vô cùng khó chịu.
“Lục Hạo Thành, anh cũng học nói giỡn sao?” Giọng điệu của cô có chút không sức lực, chẳng lẽ tối hôm qua xuất hiện ảo giác sao?
Lục Hạo Thành nghiêng người dựa vào cửa, một thân tà mị điên Cuông nhìn không dấu vết, anh CƯỜI CƯỜI: “Có lẽ vì cô là bạn thân của Lam Lam, cho nên tôi cũng không ghét cô. “
“Ha ha…” Lạc Cân Nghiên nhịn không được cười, châm chọc nói: “Lục Hạo Thành, lời này của anh .giỏng như nề mặt tôi vậy, chính bởi vì anh là chồng của Lam Lam, nên tôi mới Có thê đôi Xử vui vẻ với anh như vậy.
Lục Hạo Thành hơi cúi đâu, đáy mắt lóe ra ý cười: “Vậy chúng ta huê nhau, là Tử Hoành đưa cô đến bệnh viện, anh ây ở đây canh giữ cô cả đêm, đoán chừng cô sắp tỉnh lại, chắc là lại rời đi rôi.
“Tên khốn kiếp này!” Lạc Cần Nghiên phẫn nộ lên tiếng, không muốn đệ ý đền cô, vậy thì hoàn toàn biến mắt trong thế giới của cô đi, anh ây như vậy, là muôn làm cái gì?
Lạc Cần Nghiên cô dễ ăn hiếp như vậy sao?
Khó trách cô cảm giác mình cả đêm nghe được thanh âm của Mộc Tử Hoành, thì ra anh ây thật sự ở đây.
Tên khốn kiếp này, ở cùng cô cả đêm, chẳng lẽ không thê để cho cô gặp anh ây sao?