Chương 344: Nhớ lại quá khứ
Lục Hạo Thành nhìn cô nói: “Lam Lam, cô ấy cũng gọi là Lam Lam.”
Lam Hân đáp: “Tôi biết! Nhưng họ là gì?”
Lục Hạo Thành do dự một lúc mới nói: “Lam Lam, tôi vẫn KI VIỆT VI II ni TH TN muôn nói cho em, cô ây họ Cô, là con gái của Cô phu nhân, tên là Cố Ức Lam.”
Lam Hân: “…… ” Vẻ mặt bắt đắc dĩ, lại có chút đau lòng.
Đối với Lam Hân mà nói, một khi cô cảm thấy thương tiếc một người có nghĩa là cô đã bắt đầu thực sự muốn đối xử hết lòng với người đó.
Lục Hạo Thành nói tiếp: “Lam Lam và tôi là hàng xóm.”
Lam Hân hơi kinh ngạc: “Thì ra, hai người là thanh mai trúc mã ? Vậy đúng rồi, tôi nghe một số lời đồn đãi, gia đình anh và gia đình họ Cố là hàng xóm, nhưng con gái nhà họ Cố, không phải là Cố An An sao?”
“Ừ, Lam Lam, Cố An An là do bác gái nhận nuôi .” Lục Hạo Thành nhìn thấy cô gật gật đầu, gió biển thổi bay tóc anh, khiến khuôn mặt hoàn mỹ càng trở nên dịu dàng.
Lam Hân cười nói: “Khó trách anh lại nhớ mãi không quên cô ấy.”
Không nghĩ tới, Cố An An là được gia đình họ Cố nhận nuôi .
Là bởi con gái ruột đã mắt tích, mới nhận nuôi một cô bé khác, để dồn tâm tư nỗi nhớ không?
Mà cô cũng là một đứa nhỏ được nhận nuôi, nhưng so sánh cô và Cố An An thật đúng là đãi ngộ khác xa.
Lục Hạo Thành cười vui vẻ: “Không phải là không quên được, mà là cả đời cũng không quên được”
Lam Hân tiếp lời : “Lục Hạo Thành, không ngờ anh lại sỉ tình như vậy?”
Lục Hạo Thành tiếp tục kể : “Lúc Lam Lam vừa được ba tuổi , sẽ thường xuyên chui qua lỗ hồng ở hàng rào giữa hai nhà. Cô ấy sẽ đến chơi với tôi mỗi ngày, khi tôi vui, khi tôi buồn, cô ấy sẽ luôn ở bên cạnh tôi.
Mỗi ngày đều mang cho tôi một chiếc kẹo mút vị dâu, ngay cả khi tôi không muốn ăn, cô ấy cũng sẽ cố gắng nhét vào miệng Cô luôn nói, anh Hạo Thần, khi trong lòng anh thấy buồn, ăn một cây kẹo mút sẽ không thấy buồn nữa .”
” “Keo mút vị dâu?” Ánh mắt Lam Hân ánh mắt hơi hơi dại ra, đăm chiêu nhìn Lục Hạo Thành.
Vì sao cô cũng luôn nghĩ rằng khi ăn kẹo mút sẽ thấy cuộc sống hạnh phúc và ngọt ngào hơn.
Hơn nữa thích nhất là vị dâu.
Vì sao lại thế?
“Đúng. Cô ấy luôn thích tất cả những thứ có vị dâu tây, chỉ cần nhìn thấy dâu tây, cô ấy sẽ ăn chúng hàng ngày. Dù có ăn gì, cũng sẽ dành phần tôi.
Điều khiến tôi xúc động nhất mỗi ngày chính là, lúc tôi tan học trở về, cô ấy sẽ đợi ở cửa nhà tôi, cầm trên tay nửa đĩa dâu tây, luôn mỉm cười ngọt ngào.
Lam Lam sẽ nói, Anh Hạo Thành, nếu anh không trở lại, em sẽ ăn sạch đĩa dâu này, anh sẽ không có dâu ăn , cho anh, em sẽ để lại quả ngon nhất và tốt nhất cho anh.
Ha và: ” Khi Lục Hạo Thành nói lời này, anh không khỏi nở nụ cười hạnh phúc, trong mắt hiện lên những kí ức khắc cốt ghi tâm.
Lam Hân, cười nói: “Cô ấy là một cô gái rất ám áp.”
Lục Hạo Thành gật đầu, “Lam Lam, cô ấy vẫn luôn có trái tim ấm áp.
Nhưng những ngày hạnh phúc như vậy cũng chẳng được bao lâu, bởi vì sự xuất hiện của Tần Ninh Trăn mẹ tôi đã bỏ đi.
Cuộc sống của tôi hoàn toàn chìm trong bóng tối mà người duy nhất ở cạnh tôi, đối xử với tôi thật lòng cũng chỉ có Lam Lam.”
Lam Hân lặng lẽ nhìn anh, thấy đôi mắt dịu dàng của anh bỗng trở nên thống khổ.
Lòng cô lại nhói lên.
Thì ra từ lúc còn bé, anh đã phải chịu đựng nhiều như vậy.
Lục Hạo Thành khẽ nhắm mắt lại, dồn nén tất cả cảm xúc vào lòng : ” Trong những ngày tháng khó khăn đó, Lam Lam vẫn luôn ở bên quan tâm tôi.
Lúc đó tôi rất hay chống đối, vì chuyện của mẹ và thường xuyên cãi nhau với cha.
Khi đó còn quá nhỏ, không chịu được buồn khổ cứ liều mạng chạy trên đường.
Nhưng mỗi lần như vậy Lam Lam đều đuổi theo sau lưng tôi, vì sợ tôi gặp tai nạn, cũng bởi vì thế, cô ấy phải chịu khổ rất nhiều, không phải ngã dập đầu gối, cũng là xây xước chân tay.
Nhưng dù đau đớn thế nào, vẫn lẽo đếo chạy phía sau, mặc kệ trời mưa hay tối, cô bé đó như thiên sứ nhỏ đi theo bảo vệ tôi.”
Lam Hân nghe, bất giác nở nụ cười: “Thật sự là một cô gái nhỏ ấm áp, rất đơn thuần, , thấy anh không vui, cô bé cũng không vui , thấy anh buồn, cô bé cũng buồn, đơn giản tựa như trang giấy trắng.”
Lục Hạo Thành gật đầu đồng ý: “Không sai, bởi vì sự tồn tại của cô ấy, nụ cười rực rỡ của cô ấy, trong vô số ngày đen tối đó, tôi đã từ từ sống sót.”
“Nhưng …” Lục Hạo Thành đột nhiên dừng lại, Lam Hân chưa bao giờ thấy vẻ mặt anh đau đớn như vậy,tim cô cũng nhói đau.
ï Cô vỗ nhẹ vào tay anh : “Lục Hạo Thành, nếu quá thống khổ, thì đừng nói.”
Lục Hạo Thành vội vàng lắc đầu,, ánh mắt mang hơi nước, mơ hồ nhìn người bên cạnh, đôi môi mím chặt ẫn chứa nụ cười chua xót.
“Không, Lam Lam, từ khi bắt đầu, tôi đã nghĩ sẽ kể cho em mọi chuyện.”
“Không cần miễn cưỡng quá” Nhìn vẻ mặt của anh, Lam Hân biết cô gái đó tiếp theo sẽ xảy ra chuyện.
Lục Hạo Thành cố nén nói: “Lam Lam, không miễn cưỡng”
“Vậy anh nói đi!”
Lam Hân là một người biết lắng nghe, cũng không muốn vô tình ngắt lời anh.
Lục Hạo Thành nuốt nước bọt, cỗ họng nhanh chóng trượt xuống, tất cả cảm xúc khó chịu lập tức bị anh áp chế.
Anh siết chặt eo cô, tự như muốn dùng sức để tăng thêm cam đảm kể tiếp câu chuyện.
Lam Hân cảm thắt lưng có chút tê dại, cô hơi nhíu mày, nhưng vẫn yên lặng chờ anh nói.
Lục Hạo Thành hít một hơi thật sâu trước khi chậm rãi nói: “Sau này, trong một đêm giông bão, tôi lại cùng cha cãi nhau kịch liệt, lúc đó tôi mới từ từ hiểu được vì sao mẹ tôi lại quyết định rời đi.
Trong thế giới của trẻ thơ, ngoại tình có nghĩa là gì.
Nhưng rồi tôi dần hiểu rằng, bởi vì cha ngoại tình, mẹ mới có thể bỏ hai chị em tôi. Đêm đó tôi đã chạy đến chất vấn ông, tại sao lại phản bội mẹ.Vì sao lại muốn mang về nhà người phụ nữ luôn muốn hại tôi, muốn đuổi tôi khỏi nhà. Có lẽ lúc đó tôi ăn nói quá khích nên đã đụng chạm đến ông, bị ông táy hai cái, đạp một cước vào bụng.Nhưng đau đớn về mặt thể xác không bằng nỗi đau trong tim.”
“Tối hôm đó tôi lại chạy ra ngoài, Lam Lam cùng anh hai của cô cũng đang ở nhà tôi, lúc thấy tôi lao ra ngoài, Lam Lam như thường lệ cũng đuôi theo sau.” Lục Hạo Thành lại ngừng lại, hô hấp dồn dập.