Mục lục
Một thai ba bảo tổng tài quá điên cuồng - (truyện full) - Khương Lam Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 554 Khoa trương như vậy

Lục Hạo Thành cười nói: “Lam Lam, cũng có thể tin tưởng .”

Lam Hân nhẹ nhàng hất tóc, nét mặt mềm mại phong tình, khiến người nhìn mê muội, mỗi cử chỉ đều rất trêu hoa ghẹo nguyệt.

Lục Hạo Thành nhìn cô như vậy, thật sự cảm thấy cô ngày càng quyến rũ , đặc biệt là lúc tâm trạng tốt, nhìn cô lại càng cuốn hút.

Cho dù là người đàn ông lý trí như anh, cũng có chút không kiềm chế được.

Anh có thể coi là một người mắc bệnh sạch sẽ, nhưng chưa bao giờ chán ghét thân cận cô. Mà ngược lại còn muốn tới gần cô hơn.

Ánh mắt anh tối đi vài phần, giọng trầm tháp: “Lam Lam, em hấp dẫn người khác như vậy, anh chỉ muốn đem em giấu đi.”

Lam Hân: “2 2”

Lục Hạo Thành không phải mắt mù rồi chứ.

Cô hấp dẫn sao? Cô cùng lắm chỉ được cho là xinh đẹp.

Muốn nói hấp dẫn, Nghiên Nghiên mới là kiểu người như vậy, nhìn cô ấy quyến rũ xinh đẹp, ngay cả cô, mỗi lần nhìn Nghiên Nghiên, cũng bị thu hút.

“Lục Hạo Thành, anh chắc chắn bản thân không nhìn làm chứ?”

Lục Hạo Thành cười, ánh mắt đầy tình ý: “Lam Lam, không phải em muốn nói mắt anh có bị mù không sao?.”

Là thần sao?

Sao anh biết cô đang nghĩ gì?

Lục Hạo Thành nhìn vẻ mặt Lam Hân, đã biết cô nghĩ gì .

“Cô bé ngốc, tuy rằng em rời xa anh nhiều năm như vậy, nhưng bản tính của một người sẽ không thay đổi, khi còn nhỏ chính là như thế này. Thích coi thường bản thân, chối bỏ sự tốt đẹp của bản thân.” Sau khi lớn lên cô vẫn như vậy, rất kiểu tự mình biết mình.

Lam Hân im lặng nhìn anh, khuôn mặt góc cạnh tuần lãng, vẫn có vẻ độc đoán và âm trằm như vậy.

“Em không có cách nào nhớ lại những chuyện trước đây.”

Nếu cô nhớ rõ chuyện quá khứ, có lẽ, đối với Lục Hạo Thành sẽ không có thái độ xa lạ như vậy.

Lục Hạo Thành tới gần cô vài bước, ánh mắt tràn ngập thương tiếc: “Lam Lam, không vội, chuyện trước đây của em, anh đều ghi nhớ. Em muốn biết cái gì, anh đều có thể nói cho em.”

Lam Hân tươi cười ngọt ngào, “Về nhà thôi!”

Lục Hạo Thành nhìn nụ cười của cô, như con mèo nhỏ, khiến tim anh ngứa ngáy, không tự chủ được cười theo.

Lam Hân nhìn nụ cười quyến rũ chết người của ai đó mà ngắn người, cố bình tĩnh xoay người đi về phía trước.

Lục Hạo Thành lên tiếng: “Lam Lam, hình như đêm nay chúng ta có hẹn nhau đi xem phim.”

Lam Hân bỗng nhiên dừng bước , “Không phải tối mai sao?”

Chẳng lẽ cô nhớ lầm .

Lục Hạo Thành nhìn vẻ mặt mê mang của người trước mặt, nhịn không được cười khẽ, “Lam Lam, em nhớ lầm, là tối hôm nay, em đã hứa với anh thì không được đổi ý.”

TH (0đ), ” Lam Hân nhíu mi, nghĩ nghĩ tối nay mình cũng không có việc gì.

Vậy hôm nay cùng anh đi xem đi.

“Vậy đi thôi!” Lam Hân cũng không từ chối, đây là chuyện cô đã đồng ý với anh.

Lục Hạo Thành nhìn vào mắt cô, đôi mắt đen sáng ngời, đáy mắt lóe lên tia ấm áp.

Thấy cô đi về phía thang máy, Lục Hạo Thành nói: “Lam Lam, chúng ta đi lối hôm qua đi.”

Lam Hân nói: “Không cần!”

Lục Hạo Thành: “Lam Lam, ở dưới đều là phóng viên.”

Lam Hân: “Anh đã làm sáng tỏ , em còn sợ cái gì?”

Lục Hạo Thành cười cười, cũng phải, nếu sợ sẽ không phải là Lam Hân nữa.

“Ói! Từ từ chờ tôi.” Mộc Tử Hoành chạy về hướng thang máy.

Lam Hân quay đầu lại nhìn Mộc Tử Hoành, thấy trong tay anh ôm rất nhiều tư liệu, cười nói: “Quản lý Mộc, anh về nhà tăng ca sao?”

Mộc Tử Hoành liếc xéo Lục Hạo Thành, tức giận nói: “Chỉ có thể về nhà tăng ca , ở văn phòng cô đơn một mình , tôi sẽ bị bức điên .”

Âu Cảnh Nghiêu tuy rằng cũng tăng ca, nhưng con người Âu Cảnh Nghiêu kia, có thể cả đêm sẽ không nói một câu nói cùng anh.

Âu Cảnh Nghiêu ở cùng anh và lúc anh ở cùng Lục Hạo Thành chẳng có gì khác nhau, thấy được người nhưng không có giọng nói, khác gì đang ở một mình đâu.

Lam Hân nhìn thoáng qua văn phòng Âu Cảnh Nghiêu, thấy đèn vẫn sáng , cô cười nói: “Thư ký Âu đêm nay cũng tăng ca sao?”

Mộc Tử Hoành nhìn qua văn phòng Âu Cảnh Nghiêu , vẻ mặt không vui.

Ẳ Đúng là miệng quạ đen, buổi sáng mới nói tăng ca, buổi tối liền tăng ca.

Đúng là cái số lao lực, chạy bôn ba khắp nơi.

“Ừ! Cậu ta cũng tăng ca.” Mộc Tử Hoành nói xong, ôm tư liệu tiến vào thang máy.

Lam Hân cùng Lục Hạo Thành đi vào.

Mộc Tử Hoành nhìn Lục Hạo Thành bực tứng, “Thu mua giải trí Hoa Chúng, khiến tôi bạn như chó vậy.”

Lục Hạo Thành thâm ý cười cười: “Nghĩ đến vợ tương lai của cậu đi.”

” Cơn tức của Mộc Tử Hoành vọt lên đỉnh đầu, Lục Hạo Thành đúng là biết nắm thóp, ngay cả nơi kêu oan anh cũng không có.

Làm bậy rồi! Đúng là tự làm tự chịu.

“Hừ! Tôi muốn tìm thêm trợ lý giúp tôi.” Mộc Tử Hoành nói.

Lục Hạo Thành: “Tùy cậu.”

Bây giờ khối lượng công việc của anh ngày càng nhiều, tìm được một trợ lý cũng tốt.

Mộc Tử Hoành thấy đại boss đã đồng ý, tâm trạng lập tức tốt hơn phân nửa.

“Vậy cũng được, ngày mai tôi sẽ gửi thông báo tuyển dụng, nhưng muốn tìm trợ lý nam .” Mộc Tử Hoành cười nói.

Nhìn thư ký nam như Âu Cảnh Nghiêu, anh cảm giác so với nữ thì thuận mắt hơn.

Lục Hạo Thành liếc mắt một cái : “Tùy cậu.”

TH HN» v2, ” Mộc Tử Hoành nhướng mi cười cười: “Giám đốc Lục, cậu rốt cục cũng nói một câu tiếng người .”

Lam Hân bát đắc dĩ cười, Mộc Tử Hoành này, cho dù tức giận đến đâu, vẫn rất nghiêm túc làm việc, không hề buông lỏng.

Lục Hạo Thành thèm đáp trả anh, chỉ nhìn Lam Hân, nói: “Lam Lam, chúng ta đi ăn trước sau đó đi xem phim, anh đặt vé lúc 8 giờ.”

“Vâng!” Lam Hân gật đầu, anh đã sắp xếp hết rồi.

Mộc Tử Hoành nhìn qua Lam Hân, quỷ dị cười: “Lam Lam, Hạo Thành dành tất cả thời gian để chờ cô, rốt cục thì mây tan thấy được trăng sáng, trước đó cô chưa trở về, ngay cả cùng cậu ta đi thang máy hai chân tôi cũng run lên , hiện tại có cô, chúng tôi ngày càng ngày càng sống tốt.” Ít nhất không cần mỗi ngày phải ở bên Lục Hạo Thành tâm trạng bát ồn nữa.

Trong khoảng thời gian này anh thoải mái đến mức sắp quên mắt Lục Hạo Thành trước đây là người thế nào , quả nhiên con người quá thoải mái, sẽ quên rất nhiều chuyện.

Lam Hân nhìn qua Lục Hạo Thành, vừa cười nhìn Mộc Tử Hoành, “Quản lý Mộc, không khoa trương như vậy chứ.”

Mộc Tử Hoành kiên định nói: “Chính xác là khoa trương như vậy.

Lục Hạo Thành nói: “Cậu không nói lời nào, không ai bảo cậu câm điếc.”

Mộc Tử Hoành: “Tôi vốn không câm điếc.”

Lục Hạo Thành không nói gì, khóe mắt liếc liếc thang máy, đã tới tầng một.

“Đinh” cửa thang máy mở ra.

Lục Hạo Thành thoáng nhìn đám người vây quanh bên ngoài.

” Mộc Tử Hoành cũng thấy đám phóng viên, “Sao lại đến thẳng tầng một vậy?.”

Lam Hân vừa thấy, nghiêm mặt, ánh mắt sắc bén mà tự tin, nói: “Đến tầng một thì đi ra tầng một thôi.”

Cô mỉm cười xinh đẹp trên mặt tràn đầy tự tin, bước thong dong đi ra khỏi thang máy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK