CHƯƠNG 512: có phải anh sớm đã biết rồi không
Cố Dịch Hồng nói xong, khuôn mặt đau khổ nhìn Lam Hân.
Lam Hân không tin lắc đầu.
Lục Hạo Thành nhìn dáng vẻ của cô, đau lòng không ngừng, anh nói: “Lam Lam, bác Cố thực sự là mẹ ruột của em.”
“Ha ha……” Lam Hân cười khổ, đáy mắt đầy đau buồn.
Cô nhìn Lục Hạo Thành hỏi: “có phải anh sớm đã biết rồi không?”
Cô bỗng nhiên nghĩ đến chuyện ở Hải Thành, trước khi đến Hải Thành, anh sớm đã biết cô là Cố Ức Lam.
Cho nên, mới nói những lời như vậy với cô.
Cô, chính là người con gái duy nhất mà người đàn ông ở trước mặt này luôn chờ.
Xem ra, số phận đối với cô rất tàn nhẫn, dùng dao rạch một đường rất sâu trên người cô, rồi lại đưa cô một viên kẹo lớn.
Lục Hạo Thành lặng lẽ gật đầu rồi nhìn cô.
Lam Hân nhìn anh, không nói gì cả, nhưng nhìn xuống Cố phu nhân đang ngồi khóc trên nền nhà, đáy mắt chỉ có lạnh lẽo, người giống như bà ta, sao có thể là mẹ ruột của cô cơ chứ, mẹ ruột của cô, sao có thể đối xử như vậy với cháu ruột của mình, sao có thể chửi bới con gái của mình như vậy, ra tay đánh con gái của mình, người như vậy lại là mẹ ruột của cô, thời điểm này, Lam Hân có suy nghĩ, cho dù là mẹ ruột của cô, cô cũng coi như là bà đã chết rồi.
Những gì bà ta đã làm khiến cho cô cảm tháy lạnh tâm.
Tuy nhiên, trong lòng cô cũng rất mâu thuẫn, cuộc sống của cô, là bà ta đã cho.
Mộ Thanh kéo tay cô lên, nói: “Lam Lam, mẹ cũng là mấy ngày trước mới biết thân phận của con, nhưng con phải tin rằng những bà mẹ trên thế giới này, đều giống nhau rất yêu thương con cái của mình, bây giờ con cũng là mẹ của đứa trẻ, cũng nên hiểu tâm trạng của mẹ con.”
Lam Hân nói với nước mắt: “Mẹ, sao ngay mẹ cũng giấu con vậy.”
Mộ Thanh cười khổ: “Lam Lam, mẹ biết A Thành không nói với con, là vì để bảo vệ con, lần đầu tiên con trở về Giang Thành, con đã gặp cậu ta, cậu ta đã xảy ra chuyện, chuyện đó vốn không phải là chuyện ngoài ý muốn, mà là có ai đó cố ý tạo ra.
Con là lý do duy nhất để A Thành tiếp tục sống mấy năm nay.
Cậu ta mất con, cậu ta rất đau đớn, cậu ta mở công ty thời trang, cũng là vì câu nói lúc nhỏ của con, bởi vì con thích thiết kế, con thích mặc quần áo công chúa. Vì vậy, cậu ta đang chờ đợi con trở về ở trong ngành công nghiệp này. Thương hiệu thời trang C.Y của tập đoàn Lục Thị là từ viết tắt tên con và A Thành. Chữ cái đầu của Thành và Ức.”
Cho dù như thế nào, bà đều không muốn Lam Lam trách Hạo Thành.
Mấy năm nay hai đứa trẻ này đã sống rất khổ rồi.
Lam Hân nghe xong những lời này, tận đáy lòng cô vô cùng Ẩ ` ˆ ^ ca. . > 3 ˆ^ . Ä Ấ Ấ sốc, vì một câu nói lúc nhỏ của cô, anh có thê cô chấp bao nhiêu năm nay sao?
Cô nhìn Lục Hạo Thành, ánh mắt Lục Hạo Thành cũng nhìn lại cô.
Lục Hạo Thành thì thầm: “Lam Lam, xin lỗi, nếu như đêm đó, anh không chạy ra ngoài, thì em cũng sẽ không chạy theo anh, em cũng sẽ không bị xe của Đào Mộng Di đụng trúng, em cũng sẽ không mắt tích.”
Lam Hân lặng lẽ rơi nước mắt: “cho nên, cho dù em bị mắt trí nhớ, nhưng vẫn nhớ sinh nhật của anh là ngày 23 tháng 9, phải không?” Đó là con số duy nhất cô nhớ sau khi tỉnh dậy, đó là sinh nhật của Lục Hạo Thành.
Lam Hân từ từ nhắm mắt lại, nước mắt từ từ chảy ra ngoài.
Lục Hạo Thành kích động gật đầu nói: “Lam Lam, hôm em xảy ra chuyện là sinh nhật của anh.”
Lam Hân từ từ mở mắt ra, bây giờ cô không thể tìm ra lý do để trách Lục Hạo Thành.
Bỏ đi, đời người bước một bước cũng là đường đi.
Cô nhìn vào người Cố gia nói, “xin lỗi, chuyện này quá đột ngột, xin cho tôi một ít thời gian.”
Chuyện này đối với cô quả thật rất bất ngờ.
Cô đi rồi, Cố gia lại nhận nuôi một Cố An An.
Vậy thì, cô và Lục Hạo Thành có hôn ước, mục đích của Có gia rõ ràng hiển nhiên, bọn họ vẫn không muốn từ bỏ cơ hội liên hôn với Lục gia, cho nên mới có sự tồn tại của Cố An An.
Cô cũng hiểu tại sao Cố An An lại luôn nhắm mục tiêu vào cô.
Nghĩ đến, Cố An An đó sớm đã biết cô là Có Ức Lam, cho nên mới không từ thủ đoạn để chỉnh cô, để cô không thể trở về Cố gia.
Cô nhỗ mạnh một cái, như thể viên đá lớn, biến mắt ngay lập tức.
Cố Dịch Hồng nói: “Lam Lam, cha biết con không thể chấp nhận ngay lập tức, con cứ nghỉ ngơi cho thoải mái, chuyện này sẽ đợi đến khi con ra khỏi viện rồi chúng ta hãng nói. Nhưng cha vẫn muốn cảm ơn con, cảm ơn con có thể quay lại.”
Cố Dịch Hồng nói xong, ánh mắt đỏ hoe.
Lam Hân nhìn ông, thấy mái tóc ông hai thứ màu, sắc mặt hối cải, trong lòng cô cũng đau đón.
Trong tâm trí, nhường như đang nghĩ về lần đầu tiên hai người họ gặp nhau, tâm trạng lo lắng của ông.
Ông là một người cha tốt, đã nhận ra con gái mình trong nháy mắt.
Lam Hân nhìn ông, muốn nói chuyện, nhưng không biết phải nói gì?
Cô nói: “ông quay trở về nghỉ ngơi trước đi!”
Lâm Mộng Nghi đứng dậy từ mặt đất, bước qua và nắm lấy tay Lam Hân.
Lam Hân nhẹ vùng tay ra, nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của bà, muốn rút tay lại, nhưng lại dừng lại, rồi nhìn bà.
Lâm Mộng Nghỉ bật khóc: “Lam Lam, xin lỗi, những lời trước đây mẹ nói, con đừng để trong lòng. Mẹ thu lại những lời này, thu hết lại, có được không, Lam Lam, con đừng không quan tâm mẹ. Mẹ đã chờ đợi con gần 20 năm rồi, Lam Lam, hu hu hu……” Lâm Mộng Nghi nói đến câu cuối cùng, nỗi đau càng tăng lên.
Lam Hân nhìn vào Lâm Mộng Nghi thường xuất hiện trước mặt mình này, thường là dáng vẻ cao cao tại thượng, khuôn mặt thanh lịch cao quý, lúc này lại khóc đến bắt lực, trong lòng cô không biết có cảm giác như thế nào.
Trước đó cô, rất khát vọng có một gia đình, cô luôn tin rằng cha mẹ cô chắc có đau khổ gì đó, nên mới lạc mắt cô.
Cô đã xem rất nhiều tin tức nói về những đứa trẻ sau khi lớn lên tìm thấy cha mẹ ruột của họ, họ không có ghét hận gì về cha mẹ của họ cả, bọn họ đều giữ một tâm lý, cha mẹ lạc mắt mình là đều do bất đắc dĩ.
Vì vậy cô cũng giữ tâm lý như vậy, cô chưa bao giờ ghét cha mẹ ruột của cô đề lạc mát cô, trong lòng cũng nghĩ rằng bọn họ cũng vì có nỗi khổ riêng.
Nhưng kết quả lại nằm ngoài dự liệu, bọn họ chưa bao giờ làm lạc mắt cô, mà chính bản thân cô khiến mình bị lạc.
Cô vì đuổi theo Lục Hạo Thành nên mới lạc mắt, chuyện này cũng không thể trách Lục Hạo Thành.
Anh cũng vô tội, nghĩ như vậy Lam Hân liền cảm thấy nhẹ nhõm.
Mục đích cô trở lại, chẳng phải là tìm cha mẹ ruột của mình sao, muốn biết bọn họ sống có tốt hay không?
Bây giờ thấy họ đang sống tốt, cô cũng yên tâm rồi.
Cô nhìn Lâm Mộng Nghi nói, “trở về nghỉ ngơi đi, chuyện khác sau này hãng nói.”
Lâm Mộng Nghi dần ngừng khóc, rơi nước mắt nhìn Lam Hân: “Lam Lam, con vẫn không chịu tha thứ cho mẹ sao?”
Lam Hân nói: “chuyện đến mức này, không có tha thứ hay không tha thứ, biết được mấy người sống rất tốt, tôi cũng yên tâm rồi. Đây cũng chính là mục đích đầu tiên mà tôi trở về.”
Lam Hân nói đến đây, càng không biết phải nói thêm gì nữa.