Chương 433 Dưa xanh hái không ngọt
Nhạc Cần Nghiên bất mãn trừng mắt nhìn anh “Lục Hạo Thành là bạn của anh, tất nhiên anh sẽ nói đỡ cho anh ta .”
Mộc Tử Hoành vừa nghe lời này, có chút bất đắc dĩ: “Nghiên Nghiên, Lam Hân là bạn em, tất nhiên em cũng nói đỡ cho cô ấy , nhưng, tôi cũng không đáng tin như vậy sao?
Tôi nói rõ với em, Hạo Thành tuyệt đối là nghiêm túc .”
Nhạc Cần Nghiên hơi sửng sốt, nhìn qua “Anh nói như vậy, Tiểu Hi nhà tôi phải nỗ lực thêm mới được.”
“Đừng nha!” Mộc Tử Hoành rất nhanh lên tiếng.
“Vì cái gì?” Nhạc Cần Nghiên lằng lặng nhìn anh.
tHa:HŒC. ” Mộc Tử Hoành giờ mới phát hiện tật xấu lanh mồm lanh miệng của mình đúng là không đổi được .
“Không có gì? Chuyện tình cảm nên thuận theo tự nhiên, hái dưa xanh thì không ngọt mà.” Lời này nói ra, chẳng khác nào tự nói với bản thân.
Anh cũng biết hái dưa xanh không ngọt, nhưng vẫn cố bước về phía trước, tâm trạng của Nhạc Cần Hi anh có thể hiểu được .
Không chỉ thế, anh còn nhìn ra được, Lam Hân đối với Nhạc Cần Hi chỉ có tình thân không có tình yêu.
Nhạc Cần Hi cứ cố lao vào không phải sẽ là đầu rơi máu chảy sao?
Š Dù sao Cần Nghiên và Ôn Lãng đã chia tay, mình vẫn có 50% cơ hội.
Nhưng Nhạc Cần Hi, nhìn thế nào cũng không có cơ hội .
Nhạc Cần Nghiên vừa nghe, thở dài nói: “Cũng đúng, dưa hái xanh thì không ngọt.”
Cô cũng hiểu được vấn đề này, nhưng Tiểu Hi vẫn không lùi bước.
Cô cũng hiểu được, cho nên, đã xử lý chuyện với Ôn Lãng vô cùng lý trí.Nhưng tên khốn Ôn Lãng, thật sự là khiến cô mở to mắt, dám lấy cổ phần công ty của cô.
Aaal!
Mỗi nghĩ tới chuyện đó, lại xúc động muốn giết chết Ôn Lãng.
“Mộc Tử Hoành, đàn ông các anh có phải đều không biết xấu hỗ không?”
Mộc Tử Hoành đang muốn ấn cửa thang máy, bỗng nhiên co rụt người lại vì sợ hãi.
Giật mình ngơ ngác nhìn lại người bên cạnh, thấy cô đang nhìn chằm chằm như nhất định phải nghe được câu trả lời vậy.
Anh cười khổ nói: “Nghiên Nghiên, em không thể phủ định tất cả đàn ông được, ví như tôi.” Mộc Tử Hoành cười chỉ chỉ chính mình, “Nghiên Nghiên, tôi tự tiền cử một chút, tôi là người đàn ông hiểm có khó tìm, nếu yêu thương người một cô gái, sẽ theo một … mà … Chung.”
THẠ)Ng. sài ” Nhạc Cẩn Nghiên chưa nghe hết đã khinh thường cười lạnh.
Mộc Tử Hoành vừa thấy nụ cười đó, đã biết cô không tin lời nói của mình.
Cũng khó trách, hiện tại cô đang bị tổn thương, sao có thể tin tưởng máy lời nói suông, là đàn ông đều sẽ nói những lời như vậy, chỉ là không biết có bao nhiêu người sẽ thực sự đưa lời nói trở thành hành động.
Thực tế rất ít, rất nhiều đàn ông đều nói để dỗ ngọt bạn gái, nhưng anh tuyệt đối nằm trong số ít đàn ông thực sự chân thành Nhạc Cần Nghiên cười hỏi: “Mộc Tử Hoành, anh đã từng yêu chưa?”
Mộc Tử Hoành nhấn thang máy, hai người đi vào mới trả lời: “Trước kia chưa từng yêu đương, cũng không có hứng thú, nhưng gần đây, tôi bỗng nhiên gặp người phụ nữ đầu tiên mà mình thích, nhưng kết quả thì sao? Tôi gửi tin nhắn wechat cho cô ấy rất nhiều, nhưng không có hồi âm.”
Nhạc Cần Hi vừa nghe lời này, chọt nhớ đến những tin nhắn anh đã gửi mà cô không thèm trả lời.
Buổi sáng : [ Nghiên Nghiên, buổi sáng tốt lành, ăn sớm một chút nhé ] Giữa trưa: [ Nghiên Nghiên, hôm nay trời nóng, hãy tự chăm sóc mình, đừng bị cảm nắng. ] Buổi tối: [ Nghiên Nghiên, tan tầm chưa? Mệt mỏi thì nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon. ] Đều là những lời quan tâm rất đơn giản, cô lại vì tâm trạng đang rối nên không trả lời lại.
Hiện giờ suy nghĩ một chút, Ôn Lãng cũng chưa từng quan tâm cô như vậy.
Con người sinh ra, nếu không so sánh sẽ không bị tổn thương.
Có đôi khi đột nhiên cảm giác bản thân bị từ bỏ, bị thế giới này bỏ rơi, nhưng nghĩ lại, thế giới này có rảnh thời gian để ý đến mình sao?
Hai người ra khỏi thang máy, đều không nói thêm gì nữa.
Mộc Tử Hoành tìm được xe, lái xe rời đỉi.
Nhìn qua thấy Nhạc Cần Nghiên cúi đầu không nói, chẳng lẽ, cô đoán được người anh nói chính là cô.
Đúng là cô chưa từng trả lời lại tin nhắn của anh.
Nhìn lại khoảng thời gian đó, thật sự là tràn đầy chua xót, hiện giờ cũng cảm giác như vậy.
Anh lại hỏi: “Nghiên Nghiên, em có món gì … đặc biệt muốn ăn không 2”
– Nhạc Cần Nghiên ở cúi đầu suy nghĩ, bỗng nhiên nghe anh hỏi, cô nghiêng đầu nhìn qua, thấy thấy được góc nghiêng lạnh lùng gợi cảm, lại có chút khí chất của người đàn ông bá đạo.
Cô cười nói: “Chúng ta đi ăn đồ ăn truyền thống của thành phố Phàn đi, anh mời tôi đi ăn, tôi cũng phải để anh đau ví một chút.”Giọng nói của cô có chút trêu chọc.
Mộc Tử Hoành vừa nghe, nở nụ cười, “Được, Nghiên Nghiên, nhưng đồ ăn truyền thống tôi còn chưa thử qua đâu.”
Nhạc Cần Nghiên cong môi cười: “Nơi đó, chính là thế giới bị đánh rơi, phong cách cổ xưa thanh lịch, có thể nhìn ra được lịch sử truyền thống của thành phố Phàn tôi thích nhất ăn thịt kho tàu om hoa chuối.
Hơn nữa ngồi ở bên cửa sổ, có thể nhìn thấy cảnh đêm nỗi tiếng ở thành phố Phàn, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.”
Cần Nghiên đã đến đó hai lần , giá cả xa xỉ, nhưng có thể điều chỉnh tâm trạng rất tốt.
Với tâm trạng tại, cô đúng là nên đến đó, chính là viên ngọc quý của thành phố Phàn.
“Được, chúng ta cùng đi, chỉ cần Nghiên Nghiên vui vẻ, đi đâu cũng được.” Mộc Tử Hoành cưng chiều nói.
Xe dừng ở ngã tư đèn đỏ, anh dùng di động tìm địa chỉ quán cơm truyền thống.
l Nhạc Cần Nghiên vừa nghe giọng điệu cưng chiều, lòng thấy nao nao.Con chưa người đàn ông nào dùng giọng đó nói chuyện với cô.Những câu nói đó như một luồng điện ấm áp chạm vào trái tim cô.
Cô vẫn luôn tỏ ra kiên cường, lạnh lùng để bảo vệ bản thân, nụ cười quyền rũ là để ứng phó với người xung quanh.
Chỉ có ở trước mặt Lam Lam cùng Tiểu Hi, cô mới có thể dỡ xuống tất cả phòng bị.
Mà lúc này, Lục Hạo Thành cũng mang theo Lam Tử Tuấn, Lam Tử Kỳ và Âu Cảnh Nghiêu, đi ăn cơm ở Giang Thị.
Âu Cảnh Nghiêu cùng Tiểu Tuấn vừa gặp đã quen, trò chuyện không ngót, cũng xin được wechat của nhau.
Lúc ăn cơm, đều là Tiểu Tuấn cùng Âu Cảnh Nghiêu nói chuyện với nhau, mà Lục Hạo Thành lại chuyên tâm trò chuyện với con gái.
Lục Hạo Thành chưa từng thấy qua Âu Cảnh Nghiêu nói nhiều như đêm nay.
Quả nhiên, con người đụng tới điều mình thích gì, đều không có giới hạn .
Tối nay Âu Cảnh Nghiêu như một phiên bản hoàn toàn khác.
Lam Tử Tuấn cùng Lam Tử Kỳ đã có một ngày rất vui vẻ, Lam Tử Tuấn cũng nói nhiều hơn ngày thường Cơm nước xong xuôi, Lục Hạo Thành cùng Âu Cảnh Nghiêu lái xe đưa hai anh em về.
Tới của biệt thự cửa, cả hai đồng thời xuống xe.
Lam Tử Kỳ nhìn Lục Hạo Thành ngọt ngào : “Chú Lục, hôm nay cám ơn chú, chúng cháu chơi rất vui”
Lục Hạo Thành cũng cười nói: “Kỳ Kỳ, vậy cuối tuần nào chúng ta đều ra ngoài chơi được không?”
Lam Tử Kỳ vừa nghe, sửng sốt hỏi: “Chú Lục, mỗi cuối tuần đều có thể chứ?”