Chương 346: Tôi nghe nói, chủ tịch Lục là một người tốt
Lục Hạo Thành cười cười: “Lam Lam, em còn nhớ những gì tôi đã nói với em không? Cô ấy đã trở về bên cạnh tôi rồi, nhưng lại không nhớ ra tôi?”
“2 2”: Lam Hân.
“Đúng rồi, hình như anh đã nói như vậy. Là ai vậy?” Cô nhìn anh và hỏi.
Trong lòng Lục Hạo Thành thốt lên, Lam Lam, chính là em đó.
Lục Hạo Thành không nói lặng lẽ nắm tay cô đi về phía trước.
Lam Hân thấy vậy, cũng biết là anh không muốn nói.
Không muốn nói thì hãy bỏ đi, giữ lại cũng tốt, về sau không biết chừng sẽ có bất ngờ.
Lam Hân đáy lòng lại tự giễu, tại sao cô lại tò mò chuyện của anh?
Vì sao cô gái Lam Lam mà anh nói, lại khiến cô đồng cảm.
Giờ đây trong lòng Lam Hân có hàng vạn thắc mắc.
Trong cũng có một đáp án, nhưng không dám nghĩ sâu hơn.
“Lam Lam, ngày mai em còn muốn đi xem triển lãm không?”
Lục Hạo Thành hỏi.
Lam Hân lắc đầu: “Không đi , hôm nay tôi tận dụng thời gian, đã đi dạo hết một vòng, điều cần nhớ tôi đã nhớ , ngày mai muốn cho mình nghỉ ngơi một ngày…”
Lam Hân đột nhiên muốn nói lại thôi, nhìn anh bát đắc dĩ nói: “Lục Hạo Thành, anh nói anh đến để bàn chuyện công việc?
Chỉ nói chuyện công việc thôi sao? Tại sao cứ phải gặp anh ở trong khách sạn chứ? Hà Thành này là nơi tôi đã luôn muốn đến, ngày mai tôi muốn đi dạo và mua sắm?
Tôi thấy chuyện này chắc phải bỏ đi rồi, còn thành bạn gái anh, vậy ngày mai tôi đi dạo phố không phải kéo anh cùng đi sao 2 Hơn nữa đi dạo phố là chuyện mấy người đàn ông các anh sợ nhất đúng không?”
hi 22:25 sết ” Lục Hạo Thành cười khẽ: “Lam Lam, sao em càng nói càng rối vậy?
Sao lại bỏ qua chuyện đó? Ai nói đàn ông sợ mua sắm? Tôi sẽ đi cùng em vào ngày mai.”
Lam Hân nhếch miệng bất mãn: “Lục Hạo Thành, anh đi nhiều nơi sẽ rất mệt. Anh, tổng giám đốc người có thời gian là vàng bạc, một tổng tài độc thân giá trị như vậy tình nguyện đi theo tôi sao?”
“Tình nguyện” Lục Hạo Thành gật đầu chắc chắn.
Anh sợ nhất chỉ một mình mình nhớ ai đó, sợ nhất một ngày cô đột nhiên xuất hiện rồi biến mắt, anh phải làm sao?
Về thăm lại chốn cũ, cảnh xưa vẫn thế, nhưng người đã từng không còn bên anh.
Cảm giác đau lòng đó thật là sống không bằng chết.
“Đi đi đi đi! Dù sao đã đồng ý làm bạn gái anh hai ngày, anh có thể đáp ứng yêu cầu của tôi, thì tôi cũng vậy.
Chúng ta có qua có lại, như vậy sau này cũng không thiếu nợ nhau ” Lam Hân nhìn anh cười, ròi đưa mắt nhìn ngã tư đường cách đó không xa.
Đã gần mười hai giờ, những con phố ở đây vẫn đông đúc, nhộn nhịp không phân biệt ngày hay đêm.
Lục Hạo Thành lắc đầu bắt lực, cô thực sự không thích nhận ân tình của bát cứ ai.
Đột nhiên, điện thoại của Lam Hân vang lên , Lam Hân hơi kinh ngạc, đã trễ thế này ai còn gọi cho cô nhỉ?
Cô liếc nhìn số điện thoại và khẽ cau mày: “Alo! Mẹ, đã trễ thế này mẹ còn chưa ngủ sao?”
“Lam Lam, mẹ nghe Tiểu Tuấn nói con đi Hải Thành .”
“Vâng, bên này có buổi triển lãm, con qua nhìn xem, ngày mốt sẽ trở về, hai đứa nhỏ có Giai Kỳ chăm sóc, mẹ không cần lo lắng, đi chơi cùng cha thêm vài ngày hãy trở về.
“Vậy mẹ cũng yên tâm, nhất định phải chú ý an toàn, nghe xung quanh, con đang ở bên ngoài à?”
Lam Hân cười cười: “Mẹ, con đang ở ngoài, nhưng mẹ yên tâm, con đang ở cùng giám đốc Lục đi lượn chợ đêm, không có việc gì đâu.”
Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng một lúc.
Lam Hân khó hiểu liếc nhìn điện thoại, chưa cúp máy mà, sao mẹ không nói gì nữa?
“Mẹ, mẹ vẫn ở đó chứ?” Cô gọi.
“Ừ, Lam Lam, vậy con thăm thú thêm rồi trở về trở về, ngày mốt cũng đừng vội vã quay về, không phải có Tiểu Tuấn rồi sao? Giai Kỳ cũng ở đó, cho dù Giai Kỳ không ở, Tiểu Tuấn cũng có thể chăm sóc tốt cho Kỳ Kỳ.
Hải Thành vẫn là nơi con luôn muốn đến, chơi cho đã rồi hãng về ÁI1 Lam Hân có chút kinh ngạc khi thấy mẹ thay đổi như vậy.
“Mẹ, sao mẹ đột nhiên…”
“Lam Lam, mẹ nghe nói, chủ tịch Lục là một người tốt.”
Lam Hân liếc qua lục Hạo Thành.
Cô cười nói: “Mẹ, mẹ cũng nghe được nhiều chuyện thật đó.
Sao con không biết anh ấy là người tốt nhỉ?”
“Lam Lam, các con có phải có hiểu lầm gì không?” Mộ Thanh lo lắng hỏi.
Lam Hân vừa nghe lại càng thấy kỳ lạ.
“Mẹ, mẹ nóng lòng muốn đuồi con ra ngoài sao? Không phải đã nói rồi sao, con sẽ ở bên cạnh mẹ cả đời, chăm sóc mẹ, hiếu kính mẹ.” Giọng cô ngọt ngào như cây kẹo mút cô yêu thích, ngọt đến nao lòng người..
“Cô ngốc, cô phải vui vẻ, để mẹ vui vẻ. Được rồi, cha con đến rồi, chúng ta chúng ta cũng phải về nghỉ ngơi , đừng chơi quá khuya, nghỉ ngơi sớm đi!”
“Vâng, tạm biệt mẹ.”
Lam Hân cúp điện thoại, nhìn Lục Hạo Thành cười nói: “Lục Hạo Thành, anh thật có mị lực, ngay cả mẹ tôi cũng nói anh rất tốt.
Anh xem xem, thân tôi mang theo ba đứa nhỏ, nào dám nhúng chàm vị tổng tài như anh chứ?”
Lục Hạo Thành nghe vậy lúc này không biết nên tức giận hay là nên cười.
“Lam Lam, em có hối hận khi sinh ra ba đứa nhỏ không?” Đây cũng là câu hỏi mà anh luôn muốn hỏi.
Cô không biết cha đứa trẻ là ai mà vẫn có thể sinh con ra, anh thực sự rất kinh ngạ!
c Cô khẽ lắc đầu, kiên quyết nói: “Lục Hạo Thành, tôi chưa bao giờ hối hận, chưa bao giờ hồi hận trong chốc lát. Tôi không có gia đình, nhưng sau khi có ba đứa nhóc, tôi đã có gia đình riêng của mình , mặc kệ cha của chúng là ai, tôi cũng không do dự mà sinh con ra.Chỉ phía trước còn có đường, có thể bằng phẳng một chút, để người một nhà chúng tôi thêm hạnh phúc “
Cô không còn mong gì hơn cả.
Lục Hạo Thành vừa mừng vừa xót xa.
Anh nói có phần tinh nghịch: “Lam Lam, ánh mắt của dì cũng tốt lắm, vì sao em không thấy điểm tốt của tôi vậy?”
Lam Hân trừng mắt “Lục Hạo Thành, không cần nói máy lời kỳ quái như vậy.”
“Lam Lam, không phải tôi nói chuyện kỳ quái, mà là lòng em có suy nghĩ kỳ quái.”
Lam Hân nhìn anh không thèm nói lời nào nữa.
Người đàn ông có tiền có thế như anh, lại có giá trị nhan sắc, bất cứ người phụ nữ nào cũng sẽ ấn tượng khi nhìn vào, dù cô đã có con nhưng cũng là phụ nữ, nên thỉnh thoảng cũng không thể cưỡng lại sự cám dỗ.
Nhưng nếu thực sự cô có ý nghĩ đó, có lẽ, Cần Hy. …..
Lam Hân lập tức ngừng lại Cô không thể suy nghĩ nhiều, cuộc đời của Cần Hy đang tốt đẹp, đang rực rỡ, không thể mang theo cô làm vết nhơ được.
Đôi khi cô cũng nhìn ra được tắm lòng của Cần Hy.
Nhưng cô luôn phải khiến anh thất vọng hết lần này đến lần khác, thậm chí còn làm tổn thương anh.
“Haizz!” Lam Hân nặng nề thở dài.