Chương 311: Đúng là lòng lang dạ sói, lại âm mưu hãm hại
Lục Hạo Thành đây mà Bộ dạng mắt hồn mắt vía khi nhìn thấy Lục Hạo Thành của Cố An An, anh ta cũng chứng kiến rồi.
“Trong lòng em tự biết rõ!” Lục Hạo Khải giọng điệu lạnh lùng, xoay người bước xuống lầu.
Ni “Em…” Cố An An cắn môi, vội bước đi theo.
Mộc Tử Hoành miệng cười gian xảo, liếc mắt nhìn hai người họ rời đi.
Cố An An không giữ được Lục Hạo Thành, vậy tại sao phải cố giữ bằng được Lục Hạo Khải chứ?
Bởi lẽ chỉ có cách đó mới giúp cô ta có được cuộc sống của một người giàu có.
Bọn họ cùng nhau lớn lên, vậy nên, tính cách của Cố An An như thế nào, anh ta cũng nắm rõ như lòng bàn tay.
“Này!” Lục Dật Kha thở dài nặng nề.
Ông liếc sang nhìn Mộc Tử Hoành, hỏi: “Tử Hoành, dạo này Hạo Thành vẫn ổn chứ cháu?”
Mộc Tử Hoành ngạc nhiên nhìn Lục Dật Kha.
Sao bỗng nhiên ông ấy lại quan tâm Hạo Thành vậy chứ?
Mộc Tử Hoành khẽ cười, điềm đạm nói: “Bác Lục, Hạo Thành Ẩ Ä „“
vẫn ỗn ạ.
Ăn ngon, ngủ ngon, tìm được Lam Lam, lại biết tin có ba cậu con trai, ai có thể vui vẻ, hạnh phúc hơn Lục Hạo Thành lúc này được chứ?
Lục Hạo Thành sống hạnh phúc đến mức đến bản thân Mộc Tử Hoành cũng cảm thấy ngưỡng mộ!
Tần Ninh Trăn ánh mắt nghiêm nghị, châm chọc nói: “Nghe nói, Lục Hạo Thành hiện đang hẹn hò với một người phụ nữ đã có gia đình, phải vậy không Tử Hoành?”
“Ừm …” Mộc Tử Hoành nhìn Tần Ninh Trăn bằng ánh mắt kỳ quái.
Sao bà ta lại biết tin này nhanh như vậy chứ?
Nếu tốc độ này thì Tần Ninh Trăn cũng sẽ sớm biết rằng Tiểu Tuấn và Nhiên Nhiên là con của Hạo Thành thôi.
“Bác Lục, bác cứ đùa chứ, sao có thể phát ngôn bừa bãi như vậy được, người ta đường đường là con gái nhà lành, câu nói của bác vô tình ô ué thanh danh của cô ấy rồi.”
“Nói như vậy không tốt đâu ạ!” Mộc Tử Hoành mỉm cười nói.
Tần Ninh Trăn cười khẩy một cái, vốn đang nói cười vui vẻ, lại bị Mộc Tử Hoành cướp lời trước: “Nhưng sao bác Lục biết được chuyện này vậy ạ?” Anh ta nói với vẻ vô cùng nghỉ ngờ.
Lục Dật Kha chau mày nhìn Tần Ninh Trăn.
Lục Tư Ân cũng liếc nhìn Mộc Tử Hoành.
“Anh Tử Hoành, anh nghỉ ngờ mẹ em âm thầm theo dõi, điều tra anh Hạo Thành sao?”
Lục Tư Ân vừa dứt lời, liền bị Tần Ninh Trăn lườm cho một cái.
Mộc Tử Hoành bỗng nhiên bật cười.
Những lời này của Lục Tư Ân, đúng là nói hay không bằng nói đúng lúc mà!
Cũng nhờ vậy mà một người thường ngày yêu thương Tần Ninh Trăn hết mực như Lục Dật Kha cũng bị lung lay, suy xét lại tình cảm của mình!
Có khi, đến một ngày đẹp trời nào đó, ông bắt tay vào điều tra Tần Ninh Trăn và biết được người vợ ngày đêm gối ấp tay kề ghê tởm đến mức nào.
Mộc Tử Hoành liếc nhìn Lục Tư Ân, cười nói: “Tư Ân, tôi đâu có ý đó, nhưng những gì bác Lục đây nói hoàn toàn không phải sự thật.”
Tần Ninh Trăn lạnh lùng nhìn anh ta, “Nhưng Tử Hoành à, cháu và Hạo Thành vốn là bạn thân từ bé mà.”
Mộc Tử Hoành cười nói: “Bác Lục, bác nói đúng. Hạo Thành và cháu đúng là bạn thân từ bé, chúng cháu cùng nhau lớn lên, nên cháu cũng biết rất rõ mọi chuyện của Lục Hạo Thành.”
“Nhưng Hạo Thành không hề qua lại bất chính với phụ nữ đã có chồng như bác nói đâu ạ!
“Không biết bác Lục nghe được tin đó ở đâu vậy ạ?”.
Từng lời nói của Mộc Tử Hoành đều chất đầy ý châm chọc.
Lục Dật Kha đứng bên cạnh chau mày nghe hai người họ đấu khẩu với nhau.
Ông nhìn Mộc Tử Hoành, nói: “Tử Hoành, không có lửa làm sao có khói, Hạo Thành nhà bác có đúng là đang hẹn hò với phụ nữ có gia đình không cháu?”
“Hì hì …” Mộc Tử Hoành liếc nhìn Lục Dật Kha, sâu trong lòng anh cảm thấy đau lòng thay cho Lục Hạo Thành.
Có một người cha và người mẹ kế như vậy, chẳng trách sao Lục Hạo Thành vất vả như vậy.
Mộc Tử Hoành mỉm cười, điềm đạm đáp lời Lục Dật Kha: “Bác Lục, bác cũng nói không có lửa thì sao có khói, nhưng trên đời này chẳng phải cũng có những người thích tung tin đồn thất thiệt hay sao?”
Đúng thời điểm hoa sẽ nở, thời cơ đến đúng lúc thì chuyện gì cũng thành!
Tần Ninh Trăn liệu có thể ung dung tự tại được bao lâu?
“Tử Hoành…”
“Bác Lục, Hạo Thành làm việc gì cũng có chừng có mực, cậu ấy sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy.” Mộc Tử Hoành ngắt lời Lục Dật Kha vô cùng quyết đoán.
Lục Dật Kha hóa ra cũng là người tuyệt tình như vậy!
Nếu ông biết được chuyện về Lam Hân nhưng không nắm rõ tình hình thực tế, thì chắc chắn ông sẽ âm thầm gây ra những chuyện làm tổn thương mẹ con cô.
Bây giờ vẫn chưa tìm được dì Hứa, nên họ vẫn chưa thể vạch trần bộ mặt thật của Tần Ninh Trăn.
“Ừm!” Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Mộc Tử Hoành, Lục Dật Kha không chút nghi ngờ, thay vào đó là quay sang nhìn Tần Ninh Trăn bằng ánh mắt ngờ vự!
c Chuyện lần trước ở khách sạn, ông vẫn đang cho điều tra.
Bỗng nhiên ông cảm thấy không hiểu rõ con người Tần Ninh Trăn nữa.
Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, chuyện gì cũng có lúc được làm sáng tỏ!
Tần Ninh Trăn đang định nói thì đột nhiên nhìn thấy Lục Hạo Thành từ trên lầu đi xuống với thứ gì đó trên tay.
Bà ta lại cố kìm lại những lời định nói vào lòng.
Lục Hạo Thành liếc mắt nhìn Mộc Tử Hoành, nói: “Đi thôi.”
Hai tiếng “đi thôi” cất lên bằng giọng lạnh lùng, khiến ai nghe cũng thấy sởn gai ốc.
“Ừm!” Mộc Tử Hoành đứng dậy.
Lục Dật Kha nhìn thấy con trai không lỡ hỏi thăm mình một tiếng, trong lòng cảm thấy đau nhói.
Ông nghiêm giọng gọi Lục Hạo Thành: “Hạo Thành, đã về nhà rồi thì cùng cả nhà ăn bữa cơm đi!”
“Không cần đâu, tôi sợ tôi còn chưa ăn đã nôn ra rồi.”
Lục Hạo Thành thờ ơ nói xong liền cùng Mộc Tử Hoành đi ADN A xung lâu.
“Lục Hạo Thành, con…”
Tần Ninh Trăn thấy vậy liền cười khẩy, đây chính là điều mà bà ta muốn, muốn Lục Hạo Thành cắt đứt mọi quan hệ với Lục Dật Kha.
Tần Ninh Trăn hét lên một tiếng, ngã lăn xuống cầu thang.
Tiếng hét của bà ta vang vọng trong căn biệt thự nguy nga.
Mộc Tử Hoành ánh mắt run lên, người phụ nữ này đúng là lòng lang dạ sói, lại âm mưu hãm hại Lục Hạo Thành đây mà.
Màn kịch này đến giờ vẫn chưa buồn kết thúc.
Lục Hạo Thành vẫn bình tĩnh đứng trên cầu thang, thờ ơ nhìn Tần Ninh Trăn tự biên tự diễn màn kịch của mình.
Tần Ninh Trăn lăn xuống mát bậc cầu thang, khắp người bầm dập, đau đến mức cau có mặt mũi.
“Mẹ …” Lục Tư Ân cùng Lục Dật Kha cũng vội vàng chạy tới xem.
Tần Ninh Trăn cố chịu đau, nhìn Lục Hạo Thành với vẻ mặt đau khổ, nói: “Hạo Thành, nếu con không muốn ở nhà ăn cơm thì thôi, tại sao con lại đẩy ta như vậy?”
Tần Ninh Trăn làm bộ oan ức khóc lóc thảm thiết.