Chương 505 : Người lên câm miệng là anh
“Tiếng gọi non nót của Lam Tử Tuấn , khiến mọi người nghe mà đau lòng.
Lam Hân nằm đó, thân hình gầy nhỏ, không có một hành động nào, vừa nãy cô không kịp phòng bị, đã nuốt một chút nước xoài, rõ ràng so với lần trước thì nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Cố Ức Sầm cũng sợ ngây người, không nghĩ tới cô sẽ dị ứng xoài đến như vậy lại rất giống Tiểu Ức trước đây .
Anh bỗng nhiên nhớ tới, em gái mình ngày trước cũng dị ứng xoài, tim liền căng thẳng, ánh mắt gắt gao nhìn Lam Hân, đáy mắt có chút phiếm hồng.
Lam Tử Tuấn vội vàng lấy điện thoại trong túi quần ra, gọi cho cấp cứu.
Bỗng nhiên, cậu nâng mắt, khuôn mặt nhỏ căm tức nhìn Cố Ức Sầm, đôi mắt đỏ lên, phẫn hận như muốn xé nát Có Ức Sầm.
Cố Ức Sầm đột nhiên chạm phải đôi mắt lạnh lùng đến vậy, toàn thân kịch liệt run lên, không nghĩ tới, một đứa nhỏ cũng có thể toát ra khí thế cường đại(mạnh mẽ to lớn) đến vậy.
Lam Tử Tuấn hướng về phía Cố Ức Sầm hét lên: “Chuyện với Cố An An, mẹ tôi vô tội. Em gái tôi bị gãy một chân một tay, bây giờ còn nằm ở trên giường không thể tự chăm sóc bản thân.
Mà nhà họ Cố không từ thủ đoạn hãm hại mẹ tôi, thương tổn mẹ, tôi sẽ khiến cho nhà các người xong đời”
Lam Tử Tuần phẫn nộ hét lên với vẻ mặt quyết liệt tàn nhẫn, W làm cho Cố Ức Sầm trợn mắt há hốc mồm, bỗng nhiên cảm thấy dừng như lời thằng bé này thật sự nghiêm túc, có thể khiến nhà họ Có trở thành hai bàn tay trắng.
“Cút!” Lam Tử Tuấn nghiến răng nghiến lợi căm tức “Tối nay, nhà họ Cố sẽ gặp kết quả không tưởng, các người chờ cho ta”
Lam Tử Tuấn hừng hực ý chí trả thù, vẻ mặt đau đớn xé lòng, cùng sự hận thù khát máu.
Lời nói vô tình như vậy, khiến người chung quanh đều có chút không thể tin được là từ trong miệng một đứa trẻ nói ra.
Lam Tử Tuấn là một người trầm mặc, một khi bùng nổ, quả thực sẽ khiến người ta khiếp sợ.
Cố Ức Sầm sợ ngây người, dại ra nhìn Lam Tử Tuấn, đáy lòng hoài nghi, chỉ là một đứa nhỏ, dựa vào cái gì mà tự tin nói những lời như vậy?
Âu Cảnh Nghiêu cùng Mộc Tử Hoành vừa lúc đi ăn cơm trở về, hai người đi ngang qua của quán cà phê thấy được cảnh này.
Mộc Tử Hoành vốn tưởng rằng là người qua đường, khi nhìn thấy Lam Tử Tuấn, anh chợt sửng sốt, lại nhìn xuống người đang nằm trên mặt đất, là Lam Hân.
Anh hoàn toàn kinh hoảng (ngạc nhiên và hoảng sợ) , cùng Âu Cảnh Nghiêu chạy nhanh qua.Cảnh tượng đúng là không nói nên lời.
Hơi thở uất hận lan tràn, giận dữ hét: “Ai làm 2”
Cố Ức Sầm bị anh rồng như vậy, lập tức hoàn hồn lại, nhìn vẻ mặt vừa căng thẳng vừa tức giận của Mộc Tử Hoành, nheo mắt.
Âu Cảnh Nghiêu nhanh chóng cởi áo ngoài, khoác lên người Lam Tử Tuấn : “Tiểu Tuấn, gọi cắp cứu chưa?” Trong giọng nói lộ ra thân thiết.
Lam Tử Tuấn gật gật đầu, “Sắp tới rồi.”
Có một sự run rẫy và sợ hãi không thể kiểm soát được trong giọng nói non nót đó.
Âu Cảnh Nghiêu ánh mắt thâm trầm nhìn thoáng qua cậu bé, đem Lam Hân ôm lên.
Chờ xe cứu thương qua, xa xa đã nghe được tiếng còi. Anh cúi đầu nhìn thoáng gương mặt sưng đỏ của Lam Hân, ánh mắt thâm trầm, mím môi không nói lời nào.
Mộc Tử Hoành nhìn người chung quanh, làm như đuổi ruồi bọ nói: “Đi thì đi đi, đều đi hết, có gì đâu mà nhìn 2”
Mọi người vừa thấy, bất mãn nhìn Mộc Tử Hoành, chỉ trỏ một lúc cũng tản ra.
Mộc Tử Hoành vừa quay đầu lại, liền thấy Cố Ức Sầm còn đứng tại chỗ.
Ũ Mộc Tử Hoành có chút không thể tin qua, nhíu mi hỏi: “Cố Ức Sầm, chuyện này sẽ không phải là anh là chứ?”
Cố Ức Sầm thản nhiên gật đầu, nhìn thấy Mộc Tử Hoành: “Là tôi làm đó , như thế nào? Mộc Tử Hoành cậu cũng muốn thay cô ta ra mặt sao? Chuyện này nói trắng ra là, bởi vì Lục Hạo Thành, An An mới không dám nói ra sự thất, mới phải chịu thiệt mà đi nhận lỗi .”
“Chịu thiệt thòi…… ” Mộc Tử Hoành nghe mà không khỏi tức đến bật cười, ánh mắt đầy chế nhạo, hàm răng trắng như tỏa ra ánh mặt trời .
Anh tức giận đến nhìn Có Ức Sầm cười lạnh: “Có Ức Sầm, Có An An mẹ nó tháy thiệt thòi, vậy Lam Hân cũng không thể chịu thiệt về đến nhà , anh không xem tin tức sao? Cố Ức Lâm không nói rõ với anh sao? Có video quay lại tình huống ngày đó. Lam Hân căn bản là không đẩy Cố An An, là cô ta tự ngã xuống, muốn hãm hại Lam Hân. Mắt anh bị mù hả? Đối với phụ nữ cũng xuống tay được?”
Mộc Tử Hoành tức giận có chút hụt hơi, Cố Ức Sầm tính tình thẳng thắn, nói trắng ra là là ngay thẳng, nói khó nghe chút chính là ngu ngốc, người khác châm ngòi ly gián vài câu, anh ta thật sự để trong lòng.
Ánh mắt Cố Ức Sầm trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn thoáng qua người trong ngực Âu Cảnh Nghiêu, đáy lòng vẫn như cũ tin tưởng An An nhiều hơn, dù sao, An An là người nhà họ Cố , sẽ không lấy chuyện như vậy lừa gạt anh ta.
Anh ta nhìn Mộc Tử Hoành cười lạnh nói: “Mộc Tử Hoành, bớt thay cô ta nói chuyện đi, dù gì cũng chỉ là bà mẹ đơn thân, đám các người đang làm gì vậy? Cô ta ủy khuất, chẳng lẽ em gái tôi sẽ không ủy khuất sao?”
Nghe được mẹ đơn thân, Lam Tử Tuần bỗng nhiên ngắng đầu, ánh mắt từ từ nhìn thoáng qua Cố Ức Sầm.
“Em gái?” Mộc Tử Hoành nghe hai tiếng này thì cười châm chọc “Cố Ức Sầm, anh cũng không phải có mỗi cô em gái Cố An An kia, quên mất mình còn có em gái sao? Cô ta nói cái gì anh cũng tin? Quả nhiên là quá ngu xuẫn”
“Mộc Tử Hoành, đừng quá đáng.” Cố Ức Sầm bỗng nhiên kích động .
Trong lòng anh ta chưa từng quên Tiểu Ức.
“Quá đáng?” Mộc Tử Hoành mặt nhăn nhìn Có Ức Sầm từ trên xuống dưới “Đồ không có đầu óc, hôm nay anh chạy tới nơi này gây chuyện như vậy, có phải Cố An An đã nói lời dụ dỗ?”
“Cậu câm miệng!” Cố Ức Sầm phẫn nộ nhìn Mộc Tử Hoành, hai nắm tay co quắp, vẻ mặt rõ ràng muốn đánh người, khiến người ta có chút sợ hãi.
Mộc Tử Hoành cũng hiểu rõ Cố Ức Sầm.
Nhắc tới Cố Ức Sầm, so với em trai Cố Ức Lâm quả thật không bằng, anh ta chính là đứa con bị cố phu nhân làm hư, dù sao cũng là con cả, từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, tính tình tự nhiên cũng khá là bao.Cùng Tô Cảnh Minh có cảm giác khá giống nhau.
Mộc Tử Hoành bỗng nhiên nổi “Người nên câm miệng là anh, trở về đi, đem chuyện này nói cho em trai anh, cậu ta sẽ dạy cho anh một bài học, đàn ông lại động tay động chân với phụ nữ? Anh còn là đàn ông sao?”
Mộc Tử Hoành phát phát tay đuổi Có Ức Sầm như ruồi bọ.