Chương 1005:
Sao đột nhiên lại nói như vậy ?”
Lục Hạo Thành: ” ?!”
Cô gái ngốc này, quả nhiên là đơn thuần đến đáng yêu.
Anh nhẹ nhàng chạm mũi cô “Đứa ngốc, chúng ta đã nửa tháng không ở bên nhau, em cứ như vậy mà vắng vẻ ông xã nhà mình.”
Mặt Lam Hân lập tức đỏ lên, cũng hiểu được ý lời anh nói là gì, cô còn chưa có quen được với chức danh bà xã này đâu.
Cô nhìn anh, cười nhẹ “Lục Hạo Thành, trong khoảng thời gian này cảm xúc của Nghiên Nghiên không được tốt, em phải ở cạnh cô ấy.”
Lục Hạo Thành vừa nghe, đáy lòng chống cự bằng mọi cách : “Lam Lam, vậy đêm nay thì sao ?”
Lam Hân nói: “Nghiên Nghiên vẫn đang ngủ, em cũng mệt mỏi, chỉ muốn nghỉ ngơi..”
Lam Hân nói trắng trắng ra, cuối tuần, cô con phải làm rất nhiều việc.
Ánh mắt Lục Hạo Thành chọt lóe, đột nhiên gắt gao lôi kéo cô, “Lam Lam, còn anh đây thì sao ?”
Lam Hân nhìn thấy dáng vẻ anh tủi thân, có chút buồn cười, “Anh phải làm sao bây giờ?
Vậy anh nói xem, anh muốn làm sao bây giờ ?”
Lục Hạo Thành vừa nghe lời này, tâm tình vô cùng kích động, cô gái nhỏ cuối cùng cũng hiểu được ý của anh.
Hiểu được là tốt rồi, hiểu được thì anh cứ việc nói thẳng.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của cô, làn da kia, ngay cả lỗ chân lông cũng nhìn không ra, hồng hào khỏe mạnh, đôi mắt đặc biệt sáng ngời, giống như bầu trời sau này tuyết rơi, sạch sẽ tinh khôi.
Lục Hạo Thành không kìm lòng nổi mà ôm chằm lấy cô, “Lam Lam, đêm nay, chúng ta ngủ cùng nhau, em không thể không bỏ mặc ông xã của mình được.”
Lam Hân vừa nghe lời này, nghĩ nghĩ, nửa tháng nay, thật đúng là đã thiệt thòi cho anh.
Cô dịu dàng cười, “Được, em đi tắm rửa, anh đi nghỉ ngơi trước đi.”
Lục Hạo Thành nghe vậy thì cười rạng rỡ gật gật đầu, “Được, lát nữa anh sẽ sấy tóc cho em.”
Lam Hân vừa nghe lời nói ấm áp của anh, cười gật gật đầu, “Được, em biết anh là tốt nhất.”
Lam Hân nói xong, cười trở về phòng đi tắm rửa.
“yeah!”
Lục Hạo Thành vui vẻ đến nắm chặt nắm tay, máy ngày nay, nếu không vì Nhạc Cẩn Nghiên có chuyện anh cũng sẽ không phải cô đơn đến mắt ngủ như vậy.
Lục Hạo Thành gửi tin nhắn trong nhóm.
[ Đều ngủ chưa ?Lũ cún độc thân kia .]
Mộc Tử Hoành trả lời tin nhắn đầu tiên: [ Còn chưa ngủ, chủ động gửi tin nhắn, gặp được chuyện tốt gì à 2]
Lục Hạo Thành vừa thấy tin nhắn của Mộc Tử Hoành, đáy lòng vô cùng khổ sở…
Lục Hạo Thành: [ Tử Hoành, cậu hiện tại không cần suy nghĩ quá nhiều, rất nhanh có thể khôi phục lại]
Mộc Tử Hoành: [ Tôi cũng ôm hy vọng như vậy .]
Tô Cảnh Minh: [ Cậu nhất định phải có hy vọng như vậy, cho dù không có hy vọng cũng không sao cả, tôi cùng cậu trải qua tuổi già cô đơn cả đời vậy .]
Âu Cảnh Nghiêu: [ Cậu có thể nói chuyện một cách tử tế được không, hôm nay tôi xém chút nữa đã xảy ra chuyện .]
Mộc Tử Hoành: [ Cậu lại đi tìm chứng cớ sao ?Cẩn thận một chút .]
Âu Cảnh Nghiêu: [ Không cần phải lo lắng, tất cả sắp kết thúc rồi .]
Lục Hạo Thành: [ Đã gửi thứ đó qua rồi sao 2]
Âu Cảnh Nghiêu: [ Đã gửi qua rồi, đang chờ kết quả .]