Sở Phi Dương thấy Lam Tử Kỳ hung hăng, không dám phản cô.
Lục Hạo Thành thấy dáng vẻ Sở Phi Dương , cũng trợn tròn mắt.
Thăng nhóc thôi này, bình thường ai nói cũng không nghe, ngược lại nghe lời Kỳ Kỳ.
Lam Tử Kỳ buông quyển sách trên tay, nhìn Sở Phi Dương, “Cậu giở bài tập ra, nếu không làm được tôi sẽ dạy cho cậu.”
“AI”
Sở Phi Dương nghe vậy, ngoan ngoãn lấy cặp sách, đem bài tập lấy ra, sau khi giỏ ra lại mê man.
“Kỳ Kỳ, bài tập của chúng ta là?”
Lam Tử Kỳ: “?
2m”
“Sách bài tập của cậu đâu? Lấy ra đi.”Lam Tử Kỳ không VuÏ.
Sở Phi Dương lấy ra vở bài tập, Kỳ Kỳ nhìn thoáng qua, bên trên đều không viết gì.
Lục Hạo Thành và Lam Tử Kỳ: “? 2”
Lam Tử Kỳ: “Sở Phi Dương, sao cậu không viết gì vậy.”
Sở Phi Dương thấp giọng nói: “Kỳ Kỳ, tôi không để ý đến chuyện chép bài tập trên lớp.”
“Khụ khụ khụ… .” Lam Tử Kỳ bị sặc, ở cùng Sở Phi Dương, cô bé nhất định sẽ bị Sở Phi Dương làm cho tức chết.
Cô vô tội nhìn cha tương lai, “Cha tương lai, con cũng không nói được cậu ta.”
Lục Hạo Thành cũng hết cách, nói như thế nào, cũng là cháu của anh, đứa con duy nhất của chị Tư Tư, không thể cứ mặc kệ được “Kỳ Kỳ, đưa vở bài tập cho Phi Dương nhìn một cái.”
Lam Tử Kỳ vẻ mặt không tình nguyện mở cặp xách, đem vở bài tập lấy ra đưa cho Sở Phi Dương, cô bé rất chán ghét việc hôm nay để ngày mai, trong ngày không có làm xong, để thật lâu mới làm, như vậy sẽ kéo dài, khiến con người sẽ càng lúc càng chán làm gì đó.
Sở Phi Dương vui vẻ nhận lấy, cảm kích nhìn thoáng qua Lam Tử Kỳ.
Lấy ra bài tập, Lục Hạo Thành vừa thấy, đúng là cùng trẻ nhỏ làm bài tập, thật không dễ dàng.
Nhưng cho dù Sở Phi Dương làm bài tập, cũng không an tâm mà làm, trong tay nghịch món đồ chơi , bút cũng không chuyển động nhiều.
Rõ ràng năm phút đồng hồ có thể làm xong bài tập, nhưng thằng bé lại dùng sức nửa giờ.
Lục Hạo Thành nhìn tác phong của Sở Phi Dương , cùng nét chữ xiêu vẹo kia, rốt cục tin tưởng, sao lại có cặp vợ: chồng muốn ly hôn vì chuyện làm bài tập của con, anh nhìn cũng muốn nỗi khùng, tức giận đến mức muốn đánh người.
Mà Kỳ Kỳ, trực tiếp chạy đến bên kia đọc sách, không muốn bị tác phong lề mề của Sở Phi Dương làm tức chết.
Lục Hạo Thành chỉ có thể tự canh giữ ở bên cạnh, nhìn đứa cháu làm bài tập.
Lam Hân đã làm cơm xong, tất cả mọi người cùng ngồi ăn cơm , Sở Phi Dương kia vốn dĩ chỉ làm bài tập trong vòng 10 phút, vậy mà đến giờ vẫn chưa xong.
Lục Hạo Thành bắt lực nhìn Sở Phi Dương.
Nhìn thấy Lam Hân đi ra, anh vội hỏi: “Lam Lam, tốc độ của Phi Dương như vậy là không thể được, làm sao có thể khiến nó sửa lại đây?
Nó căn bản không quan tâm đến học tập, ngay cả 5 cộng hai bằng bao nhiêu cũng không biết.”
Lục Hạo Thành ngồi nhìn xem, quả thức tức chết rồi, chơi game nhiệt tình như vậy, sao làm bài tập thì ì ạch thế?
Lam Hân nhìn Sở Phi Dương, cười nói: “Phi Dương là do.
không có cách nào tập trung tinh thần làm bài tập.”
Lục Hạo Thành: “Cho nên, Lam Lam, chúng ta phải nghĩ lại biện pháp, nó cứ như vậy thì không được, ba anh em Tiểu Tuấn, anh mới lướt di động đã làm xong bài tập, thằng nhóc thối này đã nữa giờ rồi, bài tập ngữ văn còn chưa làm xong.”
Lục Hạo Thành tức điên lên, anh trước đây cũng ham chơi, nhưng làm bài tập tuyệt đối sẽ không có bộ dạng như Sở Phi Dương.
Một tay cầm bút, một tay nghịch đồ chơi, như vậy thật sự có thể làm xong bài tập sao?
Sở Phi Dương nghe cậu mình nói chuyện, vẻ mặt cũng không vui.
“Cậu đang ghét bỏ cháu à, cháu mới vừa đến trường, không làm được cũng là đương nhiên, cha cháu sẽ không giống như cậu đâu, cha sẽ trực tiếp nói cho cháu biết đáp an.
Lục Hạo Thành vừa nghe, muốn phản cô, rồi lại không biết phản cô thế nào, anh căm tức nói, “Sở Phi Dương, ta nói cho cháu biết, không thể trở thành người giống cha cháu, nếu cảm thấy không làm được, cháu có thể hỏi cậu, cậu sẽ nói cho cháu phải làm thế nào, nhưng chắc chắn sẽ không nói ra đáp án.”
Như vậy đến trường còn có thể học cái quái gì, tên anh rẻ khốn kiếp này , rốt cuộc dạy dỗ con cái thế nào?