Chương 308: Tôi xem Lam Lam là con gái tôi
Còn có tòa soạn báo bị dính virus, người đó dường như đang bí mật giúp anh, và dường như đang âm thầm giúp Lam Lam báo thù.
Lục Hạo Thành không chút để ý nói: thản nhiên nói: “Người này rất bí ẩn, đã giúp chúng ta hai lần. Nếu có thể tìm được thì tốt “
Trình độ máy tính như vậy, có thể làm việc tại công ty chúng ta, cũng không tồi.Cậu cũng bỏ thời gian ra tìm hiểu xem.”
Mộc Tử Hoành vừa nghe, đồ đang nhai trong miệng thiếu chút nữa nhỗ ra, sau vài lần nhai nhanh chóng nuốt vào bụng.
Anh tức giận nhìn “ông chủ độc tài” trước mặt “Lục Hạo Thành, cậu đừng quá đáng, cậu hiện tại đã thoát kiếp độc thân, tôi còn cún độc thân đây. Cậu cho tôi chút thời gian rảnh, cũng cho tôi có cơ hội được nồi dõi tông đường đi được không?
Cuối tuần nào trở về nhà, mẹ tôi cũng niệm chú khiến tai tôi chai sạn .
Tôi cũng không nhỏ hơn cậu đâu, năm nay đều hai mươi bảy tuổi , vừa lúc đang là người đàn ông độc thân hoàng kim người, có thể tìm một mỹ nhân cũng ở thời kỳ hoàng kim, cùng tôi sống tới đầu bạc răng long.
Cho nên, chuyện này cậu bảo Cảnh Nghiêu đi thăm dò đi, tốc độ của cậu ta nhanh hơn tôi nhiều.”
Con của Lục Hạo Thành đã gần bảy tuổi , vợ anh còn đang ở nhà ngoại hơn nữa nhà ở đâu anh còn chưa biết.
Lục Hạo Thành vừa nghe Mộc Tử Hoành niệm kinh , cả người trở nên u ám.
Anh giao cho cậu ta nhiều việc đến vậy sao?
Cau có nhìn Mộc Tử Hoành, giọng lạnh nhạt: “Cậu nói mỹ nhân cùng bên nhau cả đời, là Nhạc Cẩn Nghiên sao?”
“Không thể sao?” Mộc Tử Hoành trừng mắt nhìn lại.
Anh nghĩ là Nhạc Cẩn Nghiên, đáng tiếc người ta là hoa đã có chủ .
Lục Hạo Thành cười giễu cợt, châm chọc nói: “Cô ấy đã có bạn trai rồi, cướp người yêu của người khác thì thật không có tự trọng , việc làm tổn thương lòng tự trọng như vậy, cậu cũng muốn làm?”
Mộc Tử Hoành mím môi, giương mắt, nghiêm túc nói “Tôi muốn nghe lời nói thật.”
“Lời nói dối cậu cũng có thể nói, dù sao là cậu tự lừa mình, không phải lừa tôi.” Lục Hạo Thành không thèm nể mặt.
Đi với Mộc Tử Hoành anh tình nguyện nhiều lời nói thêm máy câu.
Đi với Âu Cảnh Nghiêu, hai người một ngày không nói với nhau một câu cũng tháy ồn .
“Thôi, nói chuyện với cậu thật nhàm chán.” Mộc Tử Hoành trừng mắt nhìn .
Cậu nói cậu với Nhạc Cần Nghiên là nhất kiến chung tình, nhưng cậu còn có cơ hội, còn chưa cố gắng, đã tự dập tắt nhiệt huyết ban đầu của chính mình. Cậu có thể đạt được hạnh phúc theo cách này không? “
Anh luôn biết mình muốn gì?
Anh không bao giờ để bản thân lạc lối, vì đã quyết tâm làm thì mới có đủ dũng khí để kiên trì.
Bây giờ anh đã sắp nhận được kết quả.
“kia Ha. dit: ” Mộc Tử Hoành nở nụ cười.
Anh đột nhiên tự tin nói: “Lục Hạo Thành, cậu rốt cục cũng nói được tiếng người một lần, đây mới là nói suông, nhưng nghe cậu nói vậy, tôi lập tức cảm thấy tự tin trở lại.Tôi đã điều tra qua tên Ôn Lãng đó, hắn cũng không hơn tôi điểm nào.”
Lúc này, đôi mắt anh trong veo như nước, môi hơi cong lên, nụ cười nhẹ như sương nhưng tự tin và kiên định.
Hạo Thành đã chờ đợi Lam Lam mười năm, cuối cùng cũng có thể tan mây nhìn thấy ánh trăng.
“Vậy trước tiên chúc cậu có thể ôm được mỹ nhân về”
Lục Hạo Thành nói xong đứng lên, bóng đen bao trùm lấy Mộc Tử Hoành.
Mộc Tử Hoành nhìn người trước mắt, đôi môi đầy đặn và duyên dáng cùng nụ cười nhàn nhạt, hòa quyện hoàn hảo thành câu “cảnh đẹp ý vui thịnh thế mĩ nhân”.
Đúng là đồ yêu nghiệt.
Nhan sắc này của Lục Hạo Thành làm anh muốn “cong” luôn rồi.
Phi phil !
Sao anh có thể phản bội trái tim chung thủy dành cho Nghiên Nghiên chứ?
Lục Hạo Thành nói: “Cậu đi vứt rác, tôi về nhà cũ một chuyền.”
Mộc Tử Hoành vừa nghe, vội vàng đứng dậy, “Tôi đi cùng cậu, tôi sợ bà phù thủy kia sẽ ăn luôn cậu mát.”
Lục Hạo Thành cau mày: “…….
Bà ta dám sao?
Anh phải quay về đề lấy card ghi hình.
“Hạo Thành, chờ tôi một chút.” Mộc Tử Hoành nói xong nhanh chóng dọn bàn.
Anh ở nhà một mình thật nhàm chán.
Không bằng đi gặp mặt bà phù thủy già xấu xa kia, tự làm bản thân ghê tởm một chút, để cuối tuần nhàm chán này có thêm ý nghĩa.
Lục Hạo Thành không nói gì, vẫn đứng ở tại chỗ chờ.
Mộc Tử Hoành thu dọn xong thì nhanh chóng theo Lục Hạo Thành ra cửa.
Mà phía Lam Hân bên này , mọi người đã ăn xong cơm trưa.
Lam Hân không ra ngoài mà ở nhà thu xếp đồ đạc.
Trầm Giai Kỳ, Tiểu Tuấn và Kỳ Kỳ cũng cùng nhau hỗ trợ.
Mộ Thanh cùng Dịch Thiên Kỳ ra ngoài đi dạo.
Hai người sánh bước bên nhau.
Cỏ xanh bên đường tỏa ra một mùi thơm độc đáo quanh quần chung quanh hai người họ.
Dịch Thiên Kỳ nhìn Mộ Thanh cười dịu dàng: “Thanh Thanh, lần này bà trở về, là đã chuẩn bị tốt rồi sao?”
Mộ Thanh dừng lại, nhìn về căn nhà mình phía xa, bà cười gật gật đầu, “Thiên Kỳ, tôi đã có đủ dũng khí đối mặt với quá khứ, chỉ khổ cho ông. …..
“Thanh Thanh, lòng tôi cam tâm tình nguyện , không có cái gì là khổ hay không .” Dịch Thiên Kỳ ngắt lời.
Nếu năm đó, ông sớm thành công, có thể có được thành tựu như hôm nay, Thanh Thanh gả cho ông, sẽ không phải chịu nhiều thiệt thòi như vậy.
Sự xuất hiện của bà đủ để ông vui mừng cả đời .
Mộ Thanh cảm kích cười, “Thiên Kỳ, thật sự, tôi hiện tại không mong muốn gì cả, chỉ lo lắng cho sự an toàn của Lam Lam cùng ba anh em Tiểu Tuần.
Lam Lam khổ sở, tôi cũng sẽ khổ sở, bảy năm qua nếu không có con bé cùng anh em Tiểu Tuấn, sẽ không thể bước ra khỏi bóng đen của quá khứ nhanh như vậy. “
Dịch Thiên Kỳ hiểu được lo lắng trong lòng bà.
Ông quay đầu nhìn lại căn nhà đối diện, lại nhìn trên ban công lầu hai, một bóng người đang bận rộn.
“Tôi cũng rất thích đứa nhỏ Lam Lam, những cô gái trẻ hiện nay, hiếm thấy ai chăm chỉ và tốt bụng như vậy.
Sáng nay, ông đột nhiên có ý tưởng, thừa dịp muốn cùng Thanh Thanh nói qua.
Trong lòng cân nhắc mãi mới mở miệng nói: “Thanh Thanh, tôi có một biện pháp, chi bằng như vậy, tôi nhận Lam Lam là con gái, sau đó cho truyền thông đưa tin ra ngoài, con gái Dịch Thiên Kỳ tôi cũng ít người dám bắt nạt.”