Chương 102
Lam Hân cũng nhìn lại anh, ánh mắt của cô bình tĩnh nhưng trong lòng lại rất lo lắng, Lục Hạo Thành cười với cô khiến cho cô cảm thấy rất kỳ lạ.
Cô cười lại khách sáo hỏi: “Lục tổng, anh tìm tôi có việc gì sao?” Cô còn phải đi gặp Cấn Hi, sau đó còn phải cùng nhau đi xem nhà nữa!
“Có việc!” Lục Hạo Thành đứng lên, bước ra khỏi bàn làm việc, anh bưng hai tách cà phê đã được chuẩn bị sẵn lên, nhưng không hề đặt trước mặt Lam Hân mà trực tiếp đưa cho cô.
Lam Hân cười nhẹ rồi bưng lấy tách cà phê, nhiệt độ của tách cà phê vừa đủ, nhưng cô lại không thích cà phê nên chỉ nhấp nhẹ một ngụm, sau đó đặt lại lên bàn.
Lục Hạo Thành nhìn cô với ánh mắt không dấu vết, với hình bóng dài, nho nhã ngồi phía đối diện cô, nho nhã uống một ngụm cà phê, hương vị của cà phê vẫn không thay đổi, đó là khẩu vị mà anh thích nhất, không quá ngọt mà cũng không quá đắng.
Lục Hạo Thành không nói gì cả, trên người anh lan tỏa ra một cảm giác áp bức khiến cô có chút cảm thấy không thoải mái.
Nhưng cô vẫn đang chờ đợi lời tiếp theo mà Lục Hạo Thành muốn nói.
Nhưng mà đợi được một lúc, vẫn chẳng thấy Lục Hạo Thành nói gì cả, cô vô thức đưa mắt lên, vô tình đối mặt với ánh mắt từ từ dò xét cô của Lục Hạo Thành, ánh mắt soi mói đó nhường như muốn nhìn xuyên thấu cô vậy.
Trái tim cô bỗng rung nhẹ, tại sao anh lại nhìn cô như vậy chứ?
Lục Hạo Thành này, luôn khiến cô có một cảm giác lạ lùng khó hiểu. Lẽ nào là trên mặt cô có vết bẩn gì sao?
Tuy nhiên, con người Lam Hân rất biết điều, cô sẽ không cho rằng Lục Hạo Thành bị nhan sắc của bản thân mê hoặc đâu.
Lục Hạo Thành giọng nói nhẹ nhàng, cười tươi cao nhã: “Lam Lam, tôi vẫn chưa kịp cảm ơn ơn cứu mạng của cô đó? Để cảm ơn ơn cứu mạng của Lam Lam, tối nay tôi mời Lam Lam đi ăn tối nhé?”.
Lam Hân không ngờ rằng anh lại vì chuyện này.
Hơn nữa, anh gọi cô là Lam Lam, khiến cho cô có một cảm giác rất kỳ lạ.
Lam Hân lộ ra khuôn mặt xin lỗi nói: “Lục tổng, thật ngại quá, tối nay tôi có hẹn rồi, còn về chuyện đã cứu Lục tổng thì chỉ là tiện tay mà thôi, tôi không làm, thì cũng sẽ có người khác làm!”.
“Có hẹn, vậy quả thật là không trùng hợp rồi!” dưới ánh mắt của Lục Hạo Thành hiện rõ sự mất mát.
Bỗng nhiên nhớ lại buổi trưa lúc trở lại, Lam Hân đã nhận một cuộc điện thoại, phải chăng đó là Lạc Cẩn Hi sao?
Vừa nghĩ đến đây, bỗng nhiên Lục Hạo Thành không còn vui vẻ gì nữa.
Ánh mắt anh nhẹ nhàng, lại điềm đạm nhìn vào gương mặt xinh xắn tinh tế của Lam Hân, rồi cầm tờ giấy mời màu hồng nóng bỏng trên bàn đưa cho cô và nói: “Lam Lam, tối mai ở khách sạn tiệc cưới, có một bữa tiệc cô đi cùng tôi với tư cách là bạn đồng hành của tôi được không”. Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo sự bá đạo không thể chấp nhận được.
Ánh mắt của Lam Hân vội vàng nhìn về phía anh, ngạc nhiên nói: “Khách sạn tiệc tùng, bạn đồng hành?”.
Ngay khi nhắc đến tiệc tùng ở khách sạn, trái tim của Lam Hân trong khoảnh khắc bỗng chốc đau đớn.
Nếu không phải vì bữa tiệc cách đây bảy năm trước, thì cô cũng sẽ không biết rõ được tâm địa độc ác của Đào Mộng Di và Khương Tịnh Hàm.
“Đúng vậy!” Lục Hạo Thành nhìn thấy thần sắc bỗng nhiên trở nên đau đớn và vội vàng của cô, trong lòng không khỏi đau đớn.
Đêm hôm đó tại bữa tiệc, chính là cô, điều này, anh đã điều tra rất rõ ràng.
Mộc Tử Hoành đã lấy tóc của Nhiên Nhiên và anh đi xét nghiệm, rất nhanh thôi anh sẽ biết rõ kết quả.
Lam Hân chớp chớp mắt, hít thở sâu, cô cúi đầu không nhìn Lục Hạo Thành, nói: “Nhưng mà, bạn đồng hành và việc xã giao, không nằm trong phạm vi công việc của tôi?”
Cô không thích những buổi tiệc xã giao, người của Khương gia, không bao giờ đưa cô đi đến những buổi tiệc xã giao, mà chỉ đưa Khương Tịnh Hàm và Khương Trí Viễn đi mà thôi.