Chương 339 Làm bạn gái tôi hai ngày
Lục Hạo Thành lẳng lặng nhìn cô, trong đôi mắt đen sâu thẳm kia sau khi tổn thương lại trở nên sáng ngời hơn đá quý.
Lam Hân nhìn thấy ánh mắt đau đớn của anh, cảm thấy có chút áy náy.
Không khí trong thang máy càng lúc càng áp lực , Lam Hân cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.
Cô ngước mắt lặng lẽ nhìn anh chằm chằm, “Lục… Lục Hạo Thành, tôi chỉ muốn nói thật với anh mà thôi, không muốn anh phải lãng phí thời gian.” Lam Hân nhẹ nhàng hơn, giọng điệu không lạnh lùng như trước nữa.
Ngày hôm qua không phải vẫn là bạn bè sao? Hôm nay như sao lại biến thành yêu thích 2 Tốc độ này thực sự khiến cô có chút không chịu nỗi.
Lục Hạo Thành suy nghĩ một lát, trong lòng có chút tự giễu, xem ra anh quá nóng vội .
Cô gái nhỏ này vừa trở về với anh, anh không thể gấp gáp.
Anh lạnh nhạt cười, trầm giọng nói: “Lam Lam, tôi đùa thôi .”
Tài ii “: Lam Hân “Lục Hạo Thành, chuyện này có thể tùy tiện đem ra đùa sao?”
Lam Hân trừng mắt nhìn anh, không hiểu sao lại thở dài nhẹ nhõm.
May mắn thay, anh ấy đang nói đùa, nếu anh ấy nghiêm túc …
Không đúng, cô có phải quá coi trọng bản thân rồi không? Cô dựa vào cái gì cho rằng Lục Hạo Thành có tiền có thế sẽ thích mình chứ? Lam Hân lại cười tự giễu .
Lục Hạo Thành nhìn cô cảm thấy nhẹ nhõm, ánh mắt anh tối sầm lại, biểu cảm trên mặt cũng không dao động nhiều, nhưng trong lòng vô cùng đau đón.
Lam Lam, tôi rốt cuộc phải làm như thế nào? Em mới có thể mau chóng trở lại bên cạnh tôi.
Anh khao khát sự ấm áp của cô.
Cô đã mang đến cho anh sự ấm áp mà người khác không thể cho anh.
“Lục Hạo Thành, sau này anh đừng có đùa như vậy.” Cô nhìn anh bằng ánh mắt trong veo rồi mỉm cười.
Miễn là anh không có suy nghĩ về vấn đề đó, cô có thể thoải mái tiếp xúc với anh.
Lục Hạo Thành nhìn vào ánh mắt cô, đáy lòng thốt lên Lam Lam, em có biết, từ trước tới nay tôi đối với em đều nghiêm túc, chưa từng có chuyện đùa giõn.
Anh quan tâm đến tất cả những gì về cô.
Vì vậy, anh sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai làm tổn thương cô.
Đặc biệt là con tu hú chiếm tổ như Có An An.
Khoảnh khắc vừa rồi, anh cũng vô cùng nghiêm túc.
“Được!” Anh hờ hững đáp lại một tiếng.
Nhìn thấy cô cười nhẹ, anh vẫn nắm lấy tay cô không hề buông ra.
Lam Hân hơi nâng bàn tay đang bị nắm.
Lục Hạo Thành thấy sắc mặt anh tuấn không chút dao động, thậm chí còn không có ý buông cô ra.
“Sao vậy? Còn sợ tôi ngã sắp xuống sao?” Lam Hân có chút trêu chọc, mắt cười nhìn thấy hắn.
Lục Hạo Thành bỗng nhiên hiểu được một việc, xem ra chỉ cần không đụng tới điểm giới hạn của cô, hai người có thể hòa hợp ở chung, cũng sẽ tươi cười với anh.
Trong lòng Lục Hạo Thành lại xuất hiện mưu kế.
Anh cúi đầu nhìn cô: “Lam Lam, em không phải đã biết, tôi vẫn một lòng chờ đợi người con gái mình yêu sao?”
Anh phải chậm rãi hướng dẫn từng bước từng bước.
“Biết ” Lam Hân gật đầu.
Vẻ mặt của Lục Hạo Thành vẫn không thay đổi, tiếp tục: “Lam Lam, tôi đã nói qua rằng cô ấy trông rất giống em chưa?”
Lam Hân cố gắng nghĩ lại, lắc đầu, trong đôi mắt to trong veo hiện lên vẻ nghiêm túc.
Lục Hạo Thành cố nén chút kích động trong lòng nói tiếp: “Lam Lam, cô ấy rất giống em.”
Lam Hân: “2 2”
“Thật sao ” Cô nghỉ hoặc , có chút không tin.
Lục Hạo Thành bụng dạ đen tối, cô sợ chính mình ngu xuẩn, để anh giăng bẫy.
Lục Hạo Thành tiếp tục nói: “Lam Lam, tôi luôn là một người có trách nhiệm.”
Lam Hân gật đầu, “Tôi không phủ nhận điều này. Anh rất nghiêm túc trong công việc, nhưng về cuộc sống và tình cảm thì tôi không biết.” Rốt cuộc, cô không biết anh, và cô cảm thấy tất cả những gì cô biết về anh chỉ là vẻ ngoài mà thôi.
“Lam Lam, tôi luôn nghiêm túc trong công việc và cuộc sống.”
Anh đã và đang sống rất nghiêm túc.
“Cho nên?” Lam Hân nhìn anh hỏi, tự hỏi mục đích của anh khi nói điều này là gì? Đối với việc này, cô biết Lục Hạo Thành rất rõ, nếu anh ta cho bạn một viên kẹo, nhất định là có điều kiện.
“Cho nên, tôi rất nhớ cô ấy!” Giọng điệu của Lục Hạo Thành trầm thấp, mang theo nỗi hoài niệm quá khứ.
Lam Hân vừa nghe, tim cũng nhói đau.
“Vậy anh đi tìm cô ấy đi” Lam Hân nói câu này không chút nghĩ ngợi.
Lục Hạo Thành chua sót mím chặt môi, vẻ mặt đau khổ, một lúc sau mới giảm bớt cảm xúc, nhưng hô hấp vẫn ngưng trọng.
“Cô ấy không nhớ tôi.” Sau khi trầm giọng nói, anh lại bình tĩnh nhìn cô.
“Không nhớ rõ ?” Lam Hân kinh ngạc.
Này không nhớ rõ là ý gì? “Đúng” Anh nhìn cô với đôi mắt thâm thúy, cô không còn nhớ gì về anh.
“Vậy thì cô ấy ở đâu?” Lam Hân tò mò hỏi.
Lúc đó cô biết Lục Hạo Thành đã có người mình thích nên cô cũng muốn biết, cô gái may mắn đó là ai? Lục Hạo Thành yên lặng nhìn cô, không lên tiếng.
Lam Hân thấy anh lại như vậy trong lòng hơi khó chịu.
Khơi dậy sự tò mò của người ta, rồi lại không mở miệng nói chuyện .
Lục Hạo Thành thầy cô đang rất hóng chuyện , mới tiếp tục nói: “Lam Lam, cô ấy rất gần tôi, cho dù tôi làm như thế nào, cô ấy cũng không thể nhận ra tôi. Tôi rất nhớ, rất nhớ cô ấy” Nói xong, anh ưu thương cúi đầu.
Thật ra, Lục Hạo Thành cũng rất kỳ quái, anh đối với nhóm người Tô Cảnh Minh, Mộc Tử Hoành, Âu Cảnh Nghiêu, một câu buồn nôn đều nói không được, nhưng ở cùng Lam Lam những lời này không cần suy nghĩ cũng có thể trôi chảy nói ra.Cũng không có cảm giác xấu hồ hay gì khác.
Lam Hân nhìn bộ dạng đau khổ của anh, tim khẽ nhói lên.
Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy Lục Hạo Thành đau lòng như vậy.
” “Lục Hạo Thành, anh đừng như vậy, có lẽ, sẽ có một ngày cô ấy đột nhiên nhớ đến anh thì sao?” Thật ra, cô càng muốn biết, tại sao cô gái đó lại không nhớ anh? “Tôi cũng muốn cô ấy nhớ đến tôi và sớm quay lại với tôi.”
Giọng nói của Lục Hạo Thành đầy khao khát.
Lam Hân nhìn qua, dường như khi nhắc đến cô gái đó, vẻ mặt anh sẽ dịu dàng, ngày cả hàng lông mày kiếm sắc lạnh cũng nhu hòa động lòng người.
Yêu một người tới mức độ nào, mới có thể khiến một người vốn dĩ lạnh lùng trở nên dịu dàng như vậy.
“Lam Lam.”
“Hả” Lam Hân đau lòng nhìn anh.
“Làm bạn gái tôi hai ngày, được không? Chúng ta giống như tình nhân, cùng nhau đi ăn và cùng nhau mua sắm, như vậy tôi có thể giảm bớt nỗi nhớ và không còn đau khổ mỗi đêm nữa .”
Anh nhìn sâu vào mắt cô, đôi mắt tràn đầy mong đợi.
Lam Hân trong phút chốc ngây ngắn cả người.
Yêu cầu thô lỗ của anh thực sự khiến cô rất khó chấp nhận.
Lục Hạo Thành nhìn thang máy đã gần đến tầng 1. Một tia sáng kỳ lạ xẹt qua mắt anh.