Chương 1093:
Lục Hạo Khải nhíu mi hỏi: “Mẹ, giờ mẹ muốn đi đâu vậy?”
Tần Ninh Trăn cười lạnh nói: “Ta đi tìm Lục Hạo Thành, thật ra ta cũng muốn nhìn xem một chút, tên sói con như nó rốt cuộc muốn làm cái gì?
Tập đoàn Lục Trăn, có nói như thế nào cũng có công sức của mẹ nó gây dựng, nó định cứ như vậy mà hủy hoại tập đoàn Lục Trăn sao?”
Lục Hạo Khải mang vẻ mặt bất đắc dĩ khuyên nhủ: “Mẹ, chuyện đều đã xảy ra rồi, mẹ hiện tại chạy qua đó thì có tác dụng gì sao?”
Ánh mắt Tần Ninh Trăn lạnh lùng nhìn qua con trai, “Ít nhất hiện tại đi ngăn cản tên đó còn kịp, néu tập đoàn Lục Trăn cứ tiếp tục chịu lỗ như vậy, mẹ cần tập đoàn Lục Trăn này để làm gì nữa?”
Cảm xúc của Tần Ninh Trăn gần như đã mắt kiểm soát, chuyện này bà ta không thể giải quyết được.
Giang An Yến ở bên cạnh cũng nói: “Giám đốc Lục, phải ngăn cản, nếu còn tiếp tục như vậy thì tổn thất sẽ rất lớn, tốc độ cũng rất nhanh .”
“Hừ! Tên Lục Hạo Thành chết tiệt kia.”
Lục Hạo Khải tức giận mà gầm lên. Ánh mắt Lục Hạo Khải léo lên tia hung ác nham hiểm như chim ưng, vẻ xảo quyệt âm hiểm được bộc lộ không chút che dấu.
“Đi thôi mẹ, con và mẹ sẽ cùng đi.”
Lục Hạo Khải vươn tay bắt lấy chìa khóa xe trên bàn làm việc “Được!”
Tần Ninh Trăn vừa lòng gật gật đầu.
Mẹ con hai người cùng đi đến tập đoàn Lục Thị.
Mà Lục Hạo Thành cũng thu được tin tức.
Mộc Tử Hoành, Tô Cảnh Minh, Âu Cảnh Nghiêu vẫn còn tụ tập ở văn phòng.
Âu Cảnh Nghiêu không chút do dự nói: “Là Tiểu Tuấn làm .”
Lục Hạo Thành khẽ liếc qua tên bạn một cái, “Cậu chắc chắn?”
Con trai anh buổi sáng lúc đi đến trường, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh .
Ánh mắt Âu Cảnh Nghiêu bình thản nhìn qua anh “Ngoại trừ Tiểu Tuần, cậu còn nghĩ ra được ai khác sao?”
Lục Hạo Thành lắc lắc đầu, “Xem ra thật sự là thằng nhóc này làm, sáng sớm lúc đi học, vẻ mặt thằng bé còn vô cùng bình tĩnh, cũng không có điểm gì khác thường, vậy mà vô tình giúp chúng ta gia tăng tiến độ, cậu nhóc này, thật sự khiến tôi nhìn với cặp mắt khác xưa.”
Mộc Tử Hoành và Âu Cảnh Nghiêu, Tô Cảnh Minh: TA ưi ” Nhìn thấy dáng vẻ cao ngạo tự hào kia của Lục Hạo Thành, cả ba người đều nhịn không được nhíu mày.
Âu Cảnh Nghiêu: “Lục Hạo Thành, cậu tự mãn đến vậy sao?”
Lục Hạo Thành cười nói: “Vì cái gì mà không thể?
Đó là con trai tôi, làm tốt lắm, rất được việc, tập đoàn Lục Trăn giờ chỉ còn lại chiếc vỏ rỗng tuếch, tôi cũng không để cho loại người như Tần Ninh Trăn có được, tình hình hiện tại rất bất lợi với bà ta. Bà ta vừa yên vị trên vị trí quyền chủ tịch đã xảy ra chuyện như vậy, lấy tính cách của Tần Ninh Trăn có thể rất nhanh sẽ tự mò tới đây.”
Âu Cảnh Nghiêu gật gật đầu, nói: “Nếu mọi chuyện đã phát triển tới bước này , kế tiếp cậu tính làm thế nào?”
Con ngươi thâm trầm của Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua Âu Cảnh Nghiêu, cười lạnh nói: “Không phải hỏi tôi phải làm sao bây giờ?
Mà phải hỏi người phụ nữ Tần Ninh Trăn kia nghĩ muốn làm như thế nào?
Tập đoàn Lục Trăn, bà ta chiếm tới bốn mươi phần trăm cổ phần, trong khoảng thời gian này bà ta cũng không có mặt ở công ty, mà là lén thu mua cổ phiếu rồi chuyển về dưới tên mình.
Với thực lực trước mắt của bà ta, hoàn toàn không có khả năng làm được tới mức như vậy, chỉ sợ phía sau còn có người, hiện tại phải điều tra ra được người kia là ai, tôi với có thể sắp xếp bước tiếp theo.
Hơn nữa, có một cổ đông nắm giữ lượng cổ phiếu khá lớn, tôi vẫn đang âm thầm điều tra, nhưng vẫn không có tin tức gì.”