Chương 1750:
Trong khoảng thời gian này, chứng kiên sự thành công rực rỡ của cô ây trên con đường trở thành một nhân vật nồi tiếng trong ngành công nghiệp thời trang cũng như trên mạng xã hội, cô ta cũng hoàn toàn hiểu được năng lực của Lam Hân, cùng với sự châp nhất của Nhạc Cần Hi với cô ây.
Cô ta biết Nhạc Cần Hi hôm nay sẽ tăng ca, sẽ không tới tìÌm Lam Hân nhanh đến như vậy.
Lam Hân không hề từ chối, cô chỉ gật gật đầu, tất cả mọi chuyện đều nên được giải quyết.
Cô chỉ chỉ về phía công viên trước biệt thự, “Chúng ta đi qua công viên ngôi nói chuyện đi.”
Bọn nhỏ hiện tại đã tan học rồi , đi vào trong nhà cũng không tiện lắm.
“Được!”
Văn Kỳ cảm kích cười, xoay người giúp cô. đầy xe đi về phía công viên ngay gân đó.
Lúc tới bên hồ, Văn Kỳ đứng ở bên ghế dựa ở bên đường, cô ta ngôi trên chiếc ghê gỗ, cười chúc mừng Lam Hân: “Lam Hân tiểu thư, chúc mừng côi”
“Cám ơn!”
Lam Hân nâng mắt nhìn qua. đối phương, dường như cô ta gây đi rất nhiều, cô nhớ rõ lần gặp phải người này, mặt cô ta còn có chút tròn tròn, lần này cảm giác đã gầy hơn rất nhiêu.
Gió trời buồi tối rất mát mẻ, gió thôi nhẹ nhàng lướt qua mặt, rât dễ chịu và thoải mái.
Lam Hân vừa ngồi vừa hóng gió, tóc mái lòa xòa trên trán nhảy múa theo làn gió, ánh mắt cô thản nhiên nhìn về phía mặt hồ ở xa xa, thấp thoáng những phong cảnh vô cùng đặc biệt ở xung quanh.
Tất cả đều mang lại cho người ta một loại cảm giác bình yên tuyệt đẹp.
Văn Kỳ theo ánh mắt cô cũng nhìn qua, nơi này rất đẹp, rất thích hợp để ở lại, cô ta thu hồi ánh mắt, dừng trên khuôn mặt lạnh nhạt của Lam Hận, luôn cảm giác cô ây đã bị một cô bi thương nồng đậm bao phủ toàn thân.
Chuyện của năm đó, cô ấy còn chưa thể bước ra được hay sao?
Thời điểm đó cô ta trẻ tuổi bốc đồng và dại dột, lúc còn học đại học, tất cả những cô nữ sinh dám tặng quà cho Nhạc Cần Hi, đều sẽ bị cô ta lôi tới nhốt trên ban công rồi bắt nạt.
Trong nhà cô ta có tiền, người khác cũng không dám dễ dàng tìm đến gây phiên toi, khiến cho cô ta cũng không hề sợ hãi khi làm chuyện xấu.
Khi gặp phải Lam Hân, cô ta chỉ cảm Hộ LahÍ Hân không xứng với Cần Hi chút nào.
Cô ta muốn làm chuyện gì đó để Lam Hân tự biết bản thân mình là ai.
Văn Kỳ cười khổ nói: “Hắn là CÔ CÓ biết chuyện tôi có tới công ty của Cần Hi đi làm nhỉ.”
Lam Hân cũng chậm rãi thu hồi dáng vẻ suy nghĩ miên man, nhìn vê phía đối phương, giọng điệu rất thản nhiên, “Nghiên Nghiên có nói qua với tôi rồi, cô vốn cũng là người học ngành thiết kế, công việc vẫn luôn thuận lợi chứ?”
Văn Kỳ gật gật đầu, hơi mím môi, cô ta cúi đầu cười cười, trên mặt ngập tràn bi thương, ủy. khuất đến muốn bật khóc, “Công việc diễn ra khá thuận lợi.
Tuy nhiên những cuộc cãi vã giữa tôi và Cần Hi vẫn luôn rất gay gắt, ở trong mắt Cần Hi tôi chính là người phụ nữ xâu xa tội ác tày trời, tựa như vĩnh viễn không đáng được ai tha thứ vậy.
Tôi bí mật ứng tuyển và đi làm ở công ty anh ây, anh ây cũng rât tức giận.”
Lam Hân nhìn thấy vẻ mặt đầy tủi thân của người bên cạnh, cũng không nói thêm cái gì.
Chuyện tình cảm, ai cũng không giúp được ai cả.
Cô lắng lặng ngồi đó, sau khi khóc một trận vào tối hôm đó, cô đối với chuyện kia cũng không còn canh cánh trong lòng quá nhiều.
“Tôi tha thứ cho cô.”