Chương 594 Lại gặp Lâm Tử Thường
Ánh mắt Lam Hân sắc bén nhìn cô ta, lạnh lùng nói: “Cố An An, có phải hay không tôi rất rõ ràng, nhưng nếu cô lại làm gì đó mờ ám sau lưng tôi, cũng đừng trách tôi không khách khí.
Cô đã từng nghe quá tam ba bận chưa?
Tôi chính là người như vậy, trước đó đã hai lần, dù tôi đã nhẫn nhịn mà vẫn có lần thứ ba, đừng quên tôi còn nắm nhược điểm của cô .”
Cô phản kích sẽ không chỉ là máy thủ đoạn vặt vãnh như cô ta nữa .
Trong tay cô có hai đoạn ghi âm, cô không muốn công bó, cũng vì nghĩ cô ta là người đáng thương, chỉ cần sau này cô ta không động đến mình, mọi chuyện coi như xong.
PH¬g in ” Cố An An châm chọc cười, ánh mắt ngạo mạn nhìn Lam Hân, ở trước mặt Lam Hân , cô ta vĩnh viễn phải bày ra bộ mặt cao ngạo mới được, chỉ có như thế mới cảm giác bản thân cao quý thanh lịch hơn cô.
“Lam Hân, tôi có thể có nhược điểm gì trong tay cô, ghi âm bản nói chuyện với Khương Tịnh Hàm sao?
Cô cùng quá ngây thơ rồi , nghĩ đến dựa vào đoạn ghi âm vớ vân đó có thê đánh gục tôi sao?
Đừng quên tôi hiện tại là ai, là thiên kim tiểu thư nhà họ Cố , cũng là con dâu họ Lục.
Chỉ bằng đoạn ghi âm của cô, có ai sẽ tin tưởng người đó là tôi, hiện tại vu oan vằng công nghệ rất phổ biến đó.”
Cố An An không chút bận lòng, vẻ mặt cao ngạo nhìn Lam Hân, đáy mắt ác độc.
Nhà họ Có hiện tại đã khôi phục huy hoàng như xưa, cô ta vẫn có thể yên tâm hưởng thụ cuộc sống tiểu thư nhà giàu Lam Hân châm chọc nói: “Cố An An, tốt nhất cô cứ tự tin như vậy.”
“Tôi vẫn rất tự tin, Lam Hân, cô chờ đi, không bao lâu nữa, tôi nhất định sẽ giãm nát cô dưới chân.”
Cố An An gắn từng tiếng, cao ngạo. nhìn Lam Hân, cô ta hận Lam Hân bao nhiêu, chỉ có chính cô ta biết.
Thay thế được vị trí của Lam Hân, nhiều năm như vậy cô đã làm vơi bớt niềm thương nhớ con gái ruột của mẹ, tất cả mọi thứ của Lam Hân phải thuộc về cô ta.
Hiện tại cô giáo mình cũng chán ghét Lam Hân, thủ đoạn của cô giáo, so với cô ta còn tàn nhẫn hơn, lại có trước đó Lam Hân đã nói về bà ấy như thế, hiện tại Bùi Dao Tinh sớm đã coi cô như kẻ thù.
Lam Hân bình tĩnh nói: “Tôi chờ cô!”
Cô không sợ Cố An An, chỉ sợ Cố An An xuống tay với nhà họ Cố.
“Lam Hân tiểu thư.”
Bỗng nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến.
Lam Hân nghỉ hoặc quay đầu lại, một người phụ nữ mặc váy lụa trắng, dáng cao gây, váy trắng hơi gợn sóng, bước đi uyễn chuyển. Cả người như đóa hoa huệ trắng đang nở rộ khiến cô nàng nồi bật trong từng bước đi.
Lam Hân nghi hoặc nhìn qua, có chút quen thuộc, lại không biết người này là ai?
Cô gái mỉm cười đứng trước mặt Lam Hân, vẫn là dáng vẻ cô gái nhẹ nhàng, khuôn mặt thanh tú và tinh anh, đôi mắt trong sáng như nước, toát lên vẻ nhã nhặn lịch sự.
Trong vẻ dịu dàng không thiếu sự điềm đạm, tùy ý.
“Lam Hân tiểu thư, cô quên rồi sao , Khi ở Hải Thành, chúng ta có gặp qua, tôi là Lâm Tử Thường.”
Lâm Tử Thường cười tự giới thiệu.
Lam Hân đột nhiên nhớ tới lúc ở Hải Thành, cô gái này cũng chủ động chào hỏi mình, nhưng lúc ấy thời gian quá vội, cũng không trao đổi liên lạc, cô nhớ rõ người này là quản lý thiết kế ở một công ty đa quốc gia.
Lam Hân cười chào hỏi: “Nhà thiết kế Lâm, xin chào! Lại gặp mặt.”
Lâm Tử Thường cười nói: “Lam Hân tiểu thư, lần trước tôi có việc, cũng chưa trò chuyện cùng cô, không nghĩ tới lần này cũng có thể nhìn thấy cô ở đây.”
Lâm Tử Thường nói xong, nhìn bộ váy Lam Hân mặc, còn nói: “Mỗi lần gặp được Lam Hân tiểu thư, đều có thể khiến người ta có cảm giác trước mắt sáng ngời , Lam Hân tiểu thư, công ty chúng tôi hiện đang tuyển một lượng lớn nhà thiết kế, tôi rất thích những thiết kế của cô, không bằng sau triển lãm chúng ta hẹn thời gian nói chuyện một lúc?”
Lam Hân đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến giọng nói lạnh như băng của Lục Hạo Thành: “Ngại quá, vị tiểu thư này, quản lý Lam là quản lý thiết kế của công ty chúng tôi, không có thời gian nói chuyện cùng các người.”
Giọng nói lạnh buốt tim gan này , khiến ba người phụ nữ phía trong hơi sửng sốt.
Lâm Tử Thường đột nhiên quay đầu lại, nhìn khuôn mặt tuần tú phi thường của Lục Hạo Thành, đột nhiên hai mắt sáng lên, đáy lòng rung động giống như chú chim sắp cất cánh bay.
Lam Hân đi ra ngoài, không nghĩ tới Lục Hạo Thành sẽ đi theo tới nhà vệ sinh nữ.
Lâm Tử Thường mỉm cười bước ra ngoài, dường như đã nhìn thấy người đàn ông trước mặt mình, đúng rồi, là Lục Hạo Thành của tập đoàn Lục Thị công ty hàng đầu trong lĩnh vực may mặc ở thành phố Giang.
Giám đốc Lục mà tắt cả phụ nữ trong thành phó đều muốn gả cho, thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt, người đàn ông này tuần lãng phi phàm, thật sự khiến phụ nữ điên đảo.
“Vị tiên sinh này, xin hỏi anh là….. .
Lục Hạo Thành lại không cho đối phương cơ hội bắt chuyện, kéo Lam Hân liền rời đi, ngay cả Cố An An anh cũng không thèm liếc mắt một cái.
Lâm Tử Thường có chút xáu hỗ muốn đập đầu vào tường.
Lam Hân quay đầu lại, nhìn Lâm Tử Thường cười cười: “Lâm tiểu thư, tôi đi trước.”
Cố An An ghen tị nhìn Lục Hạo Thành nắm tay Lam Hân rời đi, Lục Hạo Thành chưa bao giờ chạm vào phụ nữ, đối với Lam Hân, lại một chút cũng không ghét bỏ.
Cô ta liếc nhìn sắc mặt Lâm Tử Thường đang tái nhọt, đáy mắt xẹt qua một tia giả dối, “Vị tiểu thư này, thái độ làm người của Lam Hân kia cũng không ra gì, là loại người không biết xấu hổ, cô muốn mời cô ta đến công ty các người, cũng nên suy nghĩ lại.”
Lâm Tử Thường nghe Cố An An nói chuyện, quay đầu lại cười hỏi: “Xin chỉ giáo?”
Có An An: “Lâm tiểu thư, chỉ bằng chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”
Lâm Tử Thường cũng mỉm cười gật đầu, “Cũng tốt!”
(7Ý. Lục Hạo Thành kéo Lam Hân tới bãi đỗ xe, mở cửa xe, để cô lên xe, giúp cô thắt dây an toàn, hàng loạt động tác xong xuôi mới trở về ghế lái.
Lam Hân thấy sắc mặt anh không tốt, đáy lòng hơi căng thẳng, ánh mắt nhìn chăm chú vào Lục Hạo Thành.
“Lục Hạo Thành, à…… em gặp Gố An An, cho nên hơi lâu một chút.”
Cô sợ anh giận vì đợi cô..
Lục Hạo Thành thắt xong dây an toàn, mới nhìn cô, “Lam Lam, sau này cách xa cô ta chút.”
Anh chỉ sợ cô gặp phiền toái, mới đi theo nhìn xem .
Lam Hân bắt đắc dĩ cười, nhìn Lục Hạo Thành đẹp trai chói mắt “Đây không phải vấn đề em cách xa cô ta một chút, mà em không thèm làm gì, cô ta cũng sẽ tự động tìm tới cửa.”
Lục Hạo Thành lẳng lặng nhìn cô, thấp giọng nói: “Lam Lam, cô ta không muốn em trở lại nhà họ Có, hơn nữa lúc cô ta làm xét nghiệm ADN, bị anh tráo đổi, sau đó vẫn không tin, lại tự đi làm vài lần, cô ta đã biết thân phận của em, rất nguy hiểm.”Cố An An kia thật biết diễn, anh nhìn mà thấy ghê tỏởm.
Lam Hân: “A…… ” Trời đất, còn có chuyện như vậy.
Vậy Cố An An đã nhắm vào cô từ sớm, thì ra đã biết cô là Có Ức Lam từ lâu.