Chương 1794:
Anh vẫn nhớ rõ từng cảnh tượng một, mỗi một khoảnh khắc âm áp thời niên thiếu của họ, đời này, điều anh luyến tiếc nhất chính là quên mắt cô.
Lam Hân cười cười, cô hồi tưởng lại ký ức trong đầu, thật sự cũng nhớ lại không nhiêu lắm.
“Không biết, em chỉ nhớ rõ mây.
chuyện này thôi.” Cô chụ đôi môi đỏ mọng, cười nhìn anh, giờ khắc này cô mới phát hiện bản thân mới chính là Lam Lam của anh, là Lam Lam mà anh vân luôn chờ đợi.
Là cô gái nhỏ mà trên dưới nhà họ Cố mọi người đều yêu quý, Cô Ức Lam.
Cả hai người tự hình thành một thế giới hoàn mỹ mà hạnh phúc, và tất cả mọi thứ xung quanh dường như không còn tôn tại vậy.
SÀN Lục Hạo Thành.” Tống Ngôn Tư đau đớn hét to một tiếng.
Lục Hạo Thành thờ ơ ngồi xuống.
Tô Cảnh Minh có chút không kiên nhẫn ngoáy ngoáy lỗ tai.
Anh tức giận nói “Cô có bệnh hay sao vậy hả? Kêu lớn tiếng như vậy làm gì?”
Ánh mắt Tống Ngôn Tư nhìn chằm chăm vào Lục Hạo Thành “Lục Hạo Thành, anh từng hứa hẹn là sẽ cưới tôi, bây giờ anh lại làm như vậy là có ýgì?”
Vẻ mặt cô ta có chút dữ tợn điên cuồng, hai tay nắm chặt, dáng vẻ hận nghiên răng nghiên lợi, trông thật sự cũng giông với một người điên có bệnh.
Sự tình lại vòng trở về điểm xuất phát, Lam Hân không thê không nhìn thăng vào vân đề này.
Cô nhìn Lục Hạo Thành hỏi “A Thành, đây là có chuyện gì thế?”
Lục Hạo Thành vẫn duy trì một tư thế như cũ, ngón tay vân nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt Lam Hân, mặt cô có vẻ hơi lạnh, anh lại ém chăn bông đắp cho cô để tránh cho cô bị lạnh.
Anh cười giải thích “Lam Lam, lúc ngày hôm qua anh vừa tỉnh dậy, người đầu tiên anh nhìn thấy chính là cô ta. Cô ta đã cứu anh, lại luôn cố găng phong tỏa tin tức nên mọi người mới không thể tìm được anh. Vốn dĩ anh muốn dùng thời gian một đêm để tìm hiểu rõ chuyện gì đang xảy : ra rồi buổi sáng hôm nạy sẽ trở vê gặp em, lại không nghĩ răng em cũng đang ở chỗ này, còn gặp phải tai nạn xe cộ nữa.”
Vừa nghe lời này, Lam Hân bỗng nhiên hiệu rõ lý do tại sao Tông Ngôn Tư lại tự mình gọi điện thoại tới bảo cô tới tận đây.
Cô nhìn thoáng qua Tống Ngôn Tư cao ngạo khí thê bức người trước mặt, cô ta cũng đang ôm nỗi thống hận, phẫn nộ nhìn vào chính cô.
Mục đích của cô ta chính là để cô đến và tận mắt chứng kiến Lục Hạo Thành sẽ trở thành vị hôn phu của cô ta.
Rồi sau đó cô sẽ chỉ biết đau thương mà rời đi.
Tuy nhiên mục đích thật sự của cô ta chỉ có như vậy thôi sao? Đem tin tức anh ây còn sông phong tỏa, để cô không thê nào tìm được A Thành, cô ta K như vậy mà mục đích thật sự chỉ là bởi vì thích A Thành thôi sao?
Tống Ngôn Tư đón lấy ánh mắt của Lam Hân không có chút nào sợ hãi.
Đôi môi đỏ của cô ta thoáng qua ý cười đầy. tự tin, “Lam Hân, mây tháng nay tôi vận luôn chăm sóc A Thành, mỗi một chỗ trên người anh áy tôi đều đã xem qua, chạm qua , hôn qua, anh ây sớm đã thuộc về tôi rồi.
Hơn nữa, lúc tôi cứu anh ấy, trước lúc anh ấy ngất đi đã từng hứa hẹn với tôi, ĐC sau khi anh ấy tỉnh lại nhất định sẽ cưới tôi…… ` “Tôi nhỗ vào.” Tô Cảnh Minh nhịn không được nhỗ một bãi nước bọt xuống đất, ánh mắt nhìn Tống Ngôn Tư đây vẻ châm chọc.