Chương 325 Vì sao anh luôn xui xẻo như vậy
Team truyen3.one mong các bạn đọc tại truyen3.one để team có nhiều khích lệ lên chương đều mỗi ngày.
“Quản lý Lam, cô vừa rồi cái gì cũng chưa nghe được đúng không?” Trong lòng anh cầu xin, cô tốt hơn hết là không nghe thấy gì.
“HA Hit 5e Sẽ: ” Lam Hân cũng phối hợp với anh nghịch ngợm cười cười.
“Ngại quá, quản lý Mộc, tôi không chỉ nghe được, còn nghe được rành mạch!”
TỘI Si tư ” Mộc Tử Hoành trong chốc lát thiếu chút nữa ngồi xốm xuống, dáng vẻ sợ hãi có chút buồn cười.
Sao anh lại có cảm giác sét đánh ngay trên đầu mình.
Anh nuốt nước bọt và hít một hơi thật sâu, mới cười tủm tỉm lầy lòng Lam Hân: “Quản lý Lam, có một câu là vào tai trái ra tai phải, cô hãy đem những lời vừa nghe được quên hết đi nhé?
Cứ nghĩ rằng có làn gió mùa xuân đến và thổi bay tất cả mọi thú”
Tại sao cô ấy lại ở đây?
Trước đó không phải đang ở căn tin ăn cơm sao ?
Mộc Tử Hoành trong lòng khóc hết nước mắt.
Tại sao người đen đủi luôn là anh?
Lam Hân cười tủm tỉm, trêu chọc nói: “Quản lý Mộc, có một câu nói như thế này, cháy rừng không bao giờ ngừng, gió xuân lại thổi, khi gió xuân thổi qua là lúc vạn vật sinh sôi, làm sao có thể thổi bay những lời đã nghe đây?”
Cô đã sớm biết Cố An An có vấn đề.
Đáng trách, người phụ nữ như Thẩm Nghệ Lâm lại tự nguyện bị Cố An An lợi dụng.
Thành thật mà nói, cô ta cũng không thể hoàn toàn đỗ lỗi cho Cố An An.
Nhưng lại dùng thủ đoạn đê tiện như vậy.
Hơn nữa, ngay lại căn tin của tập đoàn Chuyện về Lục Hạo Thành, cô chẳng lẽ có sai sao?
Cùng làm việc cùng một công ty, không có khả năng sẽ không chạm mặt.
“Hà ha .°
” Mộc Tử Hoành cười khổ, “Quản lý Lam thật biết Lam Hân cười nói: “Quản lý Mộc yên tâm, tôi sẽ không để trong lòng đâu.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!” Mộc Tử Hoành thật đúng là không hy vọng cô bận lòng.
Cố An An à một người phụ nữ nham hiểm,, Lam Hân lại quá đơn thuần, anh lo lắng Lam Hân suy nghĩ nhiều.
Lam Hân nếu biết Mộc Tử Hoành đang nghĩ gì lúc này, nhất định sẽ thấy suy nghĩ của anh rất buồn cười.
Cô nhìn rất đơn thuần, nhưng thật ra cô không đơn giản chút nào.
Cô cười nói: “Các anh nói chuyện đi, tôi về phòng làm việc trước.”
Lam Hân nói xong muốn đi, Mộc Tử Hoành đột nhiên gọi lại.
“À, quản lí Lam, gày mai là buổi trình diễn thời trang quốc tế.
Với tư cách là giám đốc thiết kế của công ty, đi học tập một chút cũng tốt, hành trình tổng cộng ba ngày, khách sạn và vé máy bay đã chuẩn bị xong. Cảnh Nghiêu sẽ gửi qua cho cô.”
Lam Hân đột nhiên quay lại nhìn Mộc Tử Hoành với vẻ phấn khích.
“Oal Quản lý Mộc, hiệu suất làm việc của anh cũng quá cao ?
Chuyện này tôi suýt nữa quên mát. Nếu hôm nay anh không nhắc tới, tôi thật sự không nhớ ra đâu.”
Khóe miệng Mộc Tử Hoành giật giật, cho dù anh làm việc năng xuất, cho dù anh làm trâu làm ngựa, ở trong mắt Lục Hạo Thành anh vẫn là người vô dụng.
Tuy nhiên, lần này bọ ngựa bắt ve sầu chim sẻ ở phía sau.Anh cố ý sắp xếp cho cô cùng Lục Hạo Thành “Cảm ơn quản lý Lam khích lệ, cô vẫn là người đầu tiên khen tôi.”.” Anh cười tự tin hơn rất nhiều.
Lam Hân cảm kích nói: “Cảm ơn quản lý Mộc, tôi đi.” Chuyến đi này vốn là cô vẫn muốn đi, hiện giờ có cơ hội tất nhiên sẽ không từ chối.
“Được” Mộc Tử Hoành gật đầu.
Sau khi Lam Hân ra ngoài, Mộc Tử Hoành phát hiện hơi thở trong phòng làm việc có phần áp lực.
Nhìn qua Lục Hạo Thành, thấy người nọ đang cầm đũa trong tay, vẻ mặt lạnh băng, vô cùng âm trầm, khóe mắt hơi nhếch lên mang theo một tầng lửa giận, càng làm cho người ta kinh hãi.
Mộc Tử Hoành trừng mắt nhìn, dương giọng quát lớn: “Lục Hạo Thành, nhìn cái gì vậy? Bản công tử khuôn mặt, góc cạnh rõ ràng, hình dáng tuyệt đẹp, là một mỹ nam tử, không thể chịu được ánh mắt thiêu đốt của cậu, tôi cũng không phải là thủy tỉnh.”
Lục Hạo Thành nháy mắt thật hít một hơi, đôi đũa trong tay thiếu chút nữa rơi xuống.
Những lời nói lố bịch của Mộc Tử Hoành cũng làm cho đỉnh đầu anh nổi sắm chớp.
Lục Hạo Thành nhìn Mộc Tử Hoành gần từng chữ: “Mộc Tử Hoành, cậu thật buồn nôn”
Mộc Tử Hoành “Ha hả” cười, “Lục Hạo Thành, không nghĩ tới giữa chúng ta cũng có thể ghê tởm một lần, buồn nôn thì buồn nôn đi. Dù sao tôi không thấy buồn nôn là được.
Còn nữa, chuyện vừa rồi đâu phải lỗi của tôi, sao tôi biết được Lam Hân sẽ xuất hiện ở trong này chứ?”
“Cho nên, cậu không khống chế được mồm miệng ?” Lục Hạo Thành cười lạnh Mộc Tử Hoành có chút áy náy, nhưng vẫn ra vẻ ngạo nghễ: “Lục Hạo Thành, cũng không thể nói như vậy, chuyện của cậu không phải tôi miệng kín như bưng sao? Dù sao chuyện này Lam Hân sớm muộn gì cũng sẽ nhìn ra.
Để cô ấy nghe thấy cũng tốt, ít nhất về sau cô ấy sẽ đề phòng Cố An An.”
Lục Hạo Thành khẽ cau mày, luôn cảm thấy mình bảo vệ Lam Lam chưa tốt.
Luôn để cô ấy bị người khác ức hiếp.
“Nên làm gì với Cố An An bây giờ? Lấy quan hệ của cậu và nhà họ Cố, nếu đột nhiên đuổi việc cô ta, chẳng khác nào tát vào mặt nhà họ.”
Mối quan hệ này, anh là người hiểu rất rõ ràng .
Lục Hạo Thành nói: “Cô ta là kẻ có tâm địa xấu nhưng không dám ra tay, mấy ngày nay cậu chú ý chút, cậu nắm thóp người khác rất tốt, đừng làm cho tôi thất vọng.
Đặc biệt là Lam Lam đi đâu, phải báo cho tôi , lúc nào cũng phải đảm bảo Lam Lam có thể an toàn trở về.”
“Haizz, tôi đương nhiên sẽ làm chuyện này, cậu xem, cậu chính là tên đầu sỏ gây nên, đám phụ nữ đó vì cậu mà trở mặt thành thù, còn cậu luôn có thể an toàn rút lui.Người được bao phủ trong vinh quan, không thể nghi ngờ là quân tử vô tội, nếu như có tội, căn bản ngôn luận sẽ không để yên.”
Mộc Tử Hoành nói xong, thâm ý nhìn qua.
Lục Hạo Thành giật giật khóe môi, hơi cúi đầu xuống, lông mi dài khẽ rung động, không phủ nhận lời nói của Mộc Tử Hoành.
Nghĩ đến tổn thương Lam Lam phải chịu, ngực anh đau thắt lại, cả lục phủ ngũ tạng đều đau.
Lục Hạo Thành đột nhiên tức giận nói: “Thu mua số lượng lớn cổ phiếu của nhà họ Khương, Lam Lam năm đó đột nhiên mắt tích, nhà họ Khương không thoát khỏi liên quan.”
Mộc Tử Hoành lười biếng dựa vào sô pha, hai tay chắp sau đầu, vẻ mặt khó xử: “Thu mua cổ phần công ty nhà bọn họ không thành vấn đề, nhưng để tra được sự việc năm đó không phải dễ dàng.Một trận mưa to, đã sớm đem hiện trường rửa trôi sạch sẽ.
Hơn nữa, có thể chắc chắn là, Khương Lam Hân không có hồ sơ nhận con nuôi ở cô nhỉ viện, trừ khi gia đình họ Khương tự mở miệng, đem chuyện tình năm đó nói ra.”
Lục Hạo Thành tán thưởng nhìn anh bạn: “Mộc Tử Hoành, không tồi, càng ngày càng thông minh.”
Mộc Tử Hoành trào phúng: “Cám ơn giám đốc Lục khích lệ”
Anh cũng không nghĩ cố sức đi thăm dò chuyện này đâu.
Hơn nữa cũng điều tra không được. Phải điều tra, so với lên trời còn khó hơn, anh cũng không muốn tự chịu tội.
Cách duy nhất là để nhà họ Khương tự lên tiếng, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.