Chương 1802:
Lâm Dã nói “Tôi đã kiểm tra camera giám sát của bệnh viện, cậu đã được chuyên đến khu phòng, bệnh VIP cao cấp của nước € sau bốn ngày xảy ra vụ tai nạn đó. Người đưa cậu đên nước C đó chính là Tống Ngôn Tư.”
“Lúc ấy 2h00 d0 tôi vội vàng tìm kiếm tung tích từ nơi cậu rơi xuống, xem nhẹ những quốc gia tự do ra vào cửa khẩu.”
Lâm Dã nói, rồi mở ra video, phát video rôi đưa qua cho Lục Hạo Thành xem.
Lục Hạo Thành nhìn bản thân mình trong đoạn video, bị đây vào phòng bệnh, sau đó không thây được đi ra nữa.
Người vẫn luôn chăm sóc anh không phải là Tống Ngôn Tư, mà là một người hộ lý nam lớn tuổi.
Trong video, có thẻ thỉnh thoảng nhìn thây Tông Ngôn Tư mây ngày sẽ có tới một lân, cũng không ở lại được bao lâu, khoảng tâm hai mươi phút sau thì sẽ rời đi.
Chỉ có người hộ lý nam kia là ra ra vào vào bận rộn.
Lâm Dã lại nói “Tôi đã điều tra người phụ nữ Tông Ngôn Tư , hoàn toàn tra xét một lân, cô ta đã có vị hôn phu, nhưng không phải cậu, mà là một người đàn ông tên là Tràn Hạo Nam, gia thế cũng không tôi, đều là doanh nghiệp nước ngoài, Tổng Nguyên Thanh có ý định đề Tông Ngôn Tư gả cho Trần Hạo Nam.”
“Trần Hạo Nam trước đó đúng là có bạn gái, nhưng bởi vì Tống Ngôn Tư tham gia, hai người kia đã chia tay.
Còn nữa, Tống Ngôn Tư có bệnh tâm thần phân liệt. Giông như đã có triệu chứng từ sau cái chết của mẹ cô ta.
Nhưng là chuyện của mười năm trước đây rôi, hiện tại cô ta đã khỏi hẳn.”
Lục Hạo Thành trầm giọng nói “Cho nên là những chuyện trước kia cô ta.
làm, đều trong tình trạng tỉnh táo cả.”
“Đúng! Tôi có phát hiện trong phòng làm việc của cô ta có một căn phòng bí mật, có ảnh chụp của cậu, rât nhiều, đều dán ở trên tường, ảnh chụp của cậu từ nhiều năm trước đều có ở trong đó, hơn nữa còn có ảnh hai người chụp chung ở Thành Đô, điều này chứng MÌnP, cô ta đã cảm thầy hứng thú với cậu từ rất lâu rồi.
Tri .hợp lúc cậu xảy ra sự cô lại vô tình gặp phải cô ta, vừa lúc cho cô ta S hội này đem người mang về giấu Ỉ Lâm Dã cảm giác cách làm việc của Tống Ngôn Tư này thật điên CuÔng, một người bình thường sao có thê có ý nghĩ như vậy chứ?
Không quan tâm đến sự lo lắng của người khác, cô tình che giâu người.
Bọn họ tìm kiếm vắt vả như vậy, lại bỏ qua một người phụ nữ khùng điên Lục Hạo Thành phảng phất như ngày nào cũng nghe được tiêng nói của Lâm Dã vậy, cũng không nói gì, anh cúi đầu, giông như đang chăm chú thưởng thức tách trà trong tay, lại như đang trầm tư.
Âu Cảnh Nghiêu và mấy người khác đều đã quen với tích cách như vậy của Lục Hạo Thành, chỉ là Ninh Phi Phí lại VÔ cùng không làm quen được, không biết có phải do cô ảo giác hay không, Lục Hạo Thành như vậy so với trước khi anh ấy xảy ra chuyện có vẻ càng thêm đáng sợ.
Ninh Phi Phi đứng dậy, nhìn thoáng qua mọi người trong phòng, “Tôi, tôi về phòng nghỉ ngơi trước.”
Tuy rằng bọn họ rất tin tưởng chính mình, tuy nhiện cô thừa nhận mình không chịu nỗi bầu không khí áp lực khủng bồ như vậy, Âu Cảnh Nghiêu đứng dậy, ánh mắt dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn đang hoảng loạn , có chút bất đắc dĩ mà cong môi, “Anh đưa em về phòng, lát nữa đến bữa tối sẽ gọi em đi ăn.
Tô Cảnh Minh và Lâm Dã “…… _ Phòng của Ninh Phi Phi cách nơi này cũng không đến hai mươi bước chân đâu.
Coi thường hai chú chó độc thân như bọn họ hay sao?
“Không, không cân, em…… em tự mình trở về, phòng cũng ở phía sau lưng anh thôi.” Ninh Phi Phi nói xong, giống như chạy trốn rời khỏi hiện trường Âu Cảnh Nghiêu “…… ” Sao anh lại bị từ chôi vậy chứ.
Tô Cảnh Minh ngước mắt liếc liếc về phía tên bạn, thây khuôn mặt đầy buôn bực của đôi phương, anh liền cười cười, có chút vui sướng khi người gặp họa ..
“Ngồi xuống đi, cũng chỉ có đoạn đường ngắn như vậy cũng không thể đi lạc được, xem xem cậu khẩn trương đến thế nào kia, sO với bảo vật quý hiếm còn lo lắng hơn.”