CHƯƠNG 273: rất muốn đưa tay lên để cho anh ta một cái bạt tai.
Lục Dật Kha khuôn mặt lạnh lùng nói: “chuyện này cứ quyết định vậy đi, bà không biết ăn năn, cách làm ích kỷ đó của bà, sẽ chỉ hủy hoại tâm huyết cả đời của tôi mà thôi.
Chuyện này, tôi sẽ đích thân giám sát bộ phận kỹ thuật, xóa tất cả số liệu liên quan đến chuyện này.”
Lục Dật Kha nói xong, liền quay lưng rời đi, trực tiếp đi thẳng đến bộ phận kỹ thuật.
Tần Ninh Trân nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt của mình, nhìn vào bóng lưng vừa quay lưng bước đi của ông.
Ông già khốn kiếp này, bà đã khóc van xin ông, mà ông vẫn không động lòng.
HừI!
Tần Ninh Trân bà có thù phải báo, Lục Hạo Thành, Lam Hân, máy người đợi đó cho tôi!
“Mẹ, làm sao đây?” Lục Hạo Khải nhìn bà một cách lo lắng.
Anh ta làm việc luôn dựa vào mẹ mình, bà không ở trong công ty, thì có rất nhiều chuyện anh ta không thẻ giải quyết được.
Ánh mắt của Tần Ninh Trân quệt qua một tia lạnh lùng, cười: “tiểu Khải, con yên tâm! Đợi cha con hết giận, thì sẽ để ta quay lại.”
Bà ta có cách đối phó với Lục Dật Kha.
Bà cười lạnh lùng, đợi sau khi ông hết giận, bà tự sẽ có cách.
Bọn họ dù sao cũng là vợ chồng mười máy năm, cho nên bà có chút nắm chắc này.
“Ừm!” Lục Hạo Khải gật gật đầu, bà luôn thông minh, bà tự có cách để trở về.
“Mẹ, sao mẹ lại có thể làm như vậy chứ? Mối quan hệ giữa chúng ta và anh cả vốn không được tốt, làm như Vậy sẽ khiến anh cả hận chúng ta hơn thôi……
“Im miệng!” Tần Ninh Trân nhanh chóng ngắt lời cô ấy, khuôn mặt giận dữ: “con nhớ cho ta, nó không phải là anh cả của con, thực sự không phải là anh cả của con, nó là kẻ thù của chúng ta, là kẻ thù tương lai sẽ tranh giành tập đoàn Lục Trân với chúng ta.
Mẹ làm như vậy, cũng là vì hai anh em con, Tư Ân, con học cho tốt ngành thiết kế của con đi, chuyện của công ty không cần con tham gia, bây giờ đưa mẹ về đi.”
Con gái là một người có trái tim mềm yếu, có rất nhiều chuyện bà không cho cô biết.
Quay trở lại với Mộc Tử Hoành, vừa mới trở về, thì liền nghe thấy một số lời nói của Tần Ninh Trân, anh chau mày, Lục phu nhân này, có vẻ như có mấy phần không đúng cho lắm.
Nhưng không nghe ra được là ở đâu không đúng.
Tuy nhiên anh có việc phải đi tìm Lục Dật Kha, lúc sắp đến bãi đậu xe, anh nghĩ ra một ý tưởng,vậy là lại quay lại, với tính cách của Tần Ninh Trân thực sự là khiến người ta không yên tâm, anh bắt buộc phải tận mắt chứng kiến bộ phận kỹ thuật của công ty họ xóa tất cả các thiết kế thì anh mới yên tâm.
Mà trên đường quay về, Âu Cảnh Nghêu đã có ý dẫn Viên Viên ngồi một chiếc xe khác, để cho Lục Hạo Thành và Lam Hân cùng ngồi trên một chiếc xe riêng.
Lục Hạo Thành mở cửa trước cho Lam Hân.
Lam Hân nhìn vào khuôn mặt phức tạp của anh, không nói gì chỉ ngồi vào đó.
Lục Hạo Thành cũng nhanh chóng quay trở lại xe.
Lan Hân đang thắt dây an toàn thì bất ngờ bị Lục Hạo Thành ôm chặt cứng.
Lam Hân bị sốc, bàn tay đột nhiên thu lại, cơ thể cứ cứng nhắc tại chỗ như vậy.
“Lục, Lục Hạo Thành, anh, sao anh…… ” Lam Hân không biết nên nói gì cả?
Lục Hạo Thành ôm rất chặt, cô cũng có thể cảm nhận được nỗi đau của anh lúc này, hơi thở của anh, mãnh liệt thu hút người khác, từ từ tỏa ra khắp người cô.
“Lam Lam, xin lỗi!” Lục Hạo Thành nhắm mắt lại, thần sắc thống khổ, vẫn may, hôm nay có cô ở bên cạnh, nếu không, anh sẽ rất đau đớn.
Anh ghét nhất là nghe từ mẹ phát ra từ miệng của cha mình.
“Lam Lam, cô yên tâm, đợi thời cơ đến, tất cả mọi thứ cô phải trải qua ngày hôm nay, tôi sẽ đòi lại cho cô.”
Lam Hân lắng nghe những lời của anh, có chút choáng voáng, hôm nay như vậy, đã là kết quả tốt nhất rồi.
“Lục Hạo Thành, anh đừng như vậy? Tôi…… N Lam Hân vẫn chưa nói xong, thì liền cảm thấy trên môi có chút lạnh lẽo, khuôn mặt đẹp trai phóng đại bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình.
“A… Lam Hân kinh ngạc trừng to mắt.
Cô từ từ hé đôi môi đỏ hồng, để Lục Hạo Thành có cơ hội chiếm đến, ngay lập tức xâm chiếm vào trong.
Lục Hạo Thành không kiềm chế nỗi, đây chính là tình yêu mà anh đã chờ đợi nhiều năm qua.
Theo tiết tấu này,liền có một cảm giác không muốn buông bỏ nữa.
Lam Hân chỉ cảm thấy sự tức giận chưa từng có nhanh chóng chiếm đến toàn bộ não bộ của cô.
Cô giận dữ cắn lấy, bỗng nhiên trái tim bỗng nhói đau, khiến Lục Hạo Thành tỉnh táo, hương vị máu tươi nhẹ nhàng, Lục Hạo Thành mỉm cười nhẹ.
Anh dừng lại, nhưng không vội thoát ra, mà đầu mũi của anh nhẹ nhàng vuốt ve đầu mũi của cô, mỉm cười: “Lam Lam, cô để lại dấu hiệu trên người tôi, sau này tôi sẽ là của cô.”
anh ” Lam Hân thở gấp, rất muốn đưa tay lên giáng cho anh một cái bạt tai.
Nhưng nhìn thấy nỗi đau trên khuôn mặt của anh, trong lòng lại có chút không thể chịu đựng được.
Cô đẩy Lục Hạo Thành ra để bản thân có cơ hội để thở.
Cô giận dữ nhìn chằm chằm vào anh: “Lục Hạo Thành, anh mở mắt ra xem tôi là ai? Tôi là Lam Hân, không phải là người mà anh đang chờ đợi, mặc dù tên tôi có một chữ giống với cô ấy, nhưng chúng tôi là hai người, não anh đừng nhằm lẫn có được không?
Nếu anh dám làm lại lần nữa, thì tôi sẽ không gặp lại anh nữa đâu.”
Tên khốn này, ngoại trừ sau đêm đó, thì đây là nụ hôn đầu tiên của cô.
“Ha ng” ” Lục Hạo Thành cười, “đúng là một chú mèo hoang miệng mồm lanh lợi.”
Nói xong, anh nghiêng người một lần nữa, hai tay của Lam Hân bỗng nhiên ghì chặt anh.
Một cặp mắt trong trẻo và lanh lợi nhìn chằm vào Lục Hạo Thành với ý cảnh cáo.
Lục Hạo Thành bỗng cười tà mị, đôi mắt bóc lửa nhìn cô, giọng điệu trầm xuống: “Lam Lam, tôi chỉ là muốn giúp cô thắt dây an toàn mà thôi.”
Lam Hân không tát anh, nhưng anh lúc này đang rất Vui VẺ.
Nhưng anh đã nắm bắt được nỗi đau nhấp nháy qua đôi mắt của cô.
Lam Hân đang đau lòng anh.
Lam Hân bây giờ mới buông đôi tay xuống, khuôn mặt nóng bỏng, “để, để tôi làm!”
Nhưng cô vẫn chưa nói xong, thì Lục Hạo Thành đã giúp cô thắt dây an toàn.
Anh nho nhã ngồi lại và bắt đầu khởi động xe với một nụ cười nhẹ nhàng.
Lam Hân liếc nhìn anh nhìn thấy hàng lông mày của anh ôn nhu, quả thật là khác hoàn toàn so với Lục Hạo Thành điên cuồng hồi nấy.
Tâm hồn ám áp, thực ra mới là thứ có sức mạnh nhát.
Không có tâm hồn ám áp, không có vỏ bọc cứng cáp, thì không cách nào có thể ngăn chặn được sự bi thương và nỗi thống khổ từ tận sâu con tim được.
Cô cũng từng sống trong đau đớn, Lục Hạo Thành có một tâm hồn bát an, cô có thể cảm nhận rõ ràng.
Cô cảm thấy bọn họ như cùng một loại người, đôi khi một cái ôm ấm áp, ngay cả khi chỉ trong tích tắc, cũng có thể khiến họ cảm thấy sự ấm áp thực sự.
Đặc biệt là lúc bản thân yếu đuối, sẽ trốn một mình, không muốn để cho bất cứ ai nhìn thấy vết thương của họ.
Tuy nhiên, người sinh ra với sự sắc sảo bẩm sinh và sâu sắc như Lục Hạo Thành, thực sự có một lợi thế lớn, có thể nắm bắt rõ tâm lý của người khác.
Lục Hạo Thành êm ái cầm vô lăng, cũng không nghe Lam Hân nói, anh chủ động mở miệng nói: “Lam Lam, chút nữa chúng ta đi đón Nhiên Nhiên, sau đó chúng ta cùng nhau đi ăn.”
Lam Hân vừa nghe, bỗng nhiên nhìn anh, từ từ nói: “Lục Hạo Thành, không phải chúng ta, trong chúng ta không bao gồm anh!