Chương 214: Lam Lam, tôi đến thăm em
Lục Hạo Thành đúng là bám dai như đỉa vậy, sao lúc nào cũng chạm mặt thế nhỉ? Rốt cuộc anh ấy đã làm điều gì có lỗi chứ? Lục Hạo Thành nhìn cô với ánh mắt ấm áp, trằm mặc, đôi mắt này long lanh như hồi bé, bảo sao ngay từ lần đầu tiên gặp cô, anh đã thấy quen thuộc.
Lam Lam, là tôi sao? Hạo Thành, anh vẫn nhớ tôi sao? “Lam Lam, tôi đến thăm Tiểu Tuần, tiếc là không kịp đến để mời thằng bé ăn một bữa thịnh soạn, tôi thật sự rất xin lỗi.” Lục Hạo Thành cố tìm cớ.
Bởi ngay khi biết được sự thật, anh chỉ muốn ngay lập tức gặp lại cô.
Lam Hân chau mày, không nói gì.
“Cháu chào giám đốc Lục!” Lam Tử Tuấn cất tiếng chào.
Lục Hạo Thành nhìn cậu, cười nói: “Tiểu Tuấn, máy hôm trước cháu còn gọi ta là chú, sao bây giờ lại gọi là giám đốc Lục?” Thực ra anh muốn cậu gọi anh là bố, nhưng bây giờ không phải lúc.
Chờ một vài tháng nữa, thêm một vài tháng nữa thôi, anh sẽ có thể đưa mẹ con Lam Hân về nhà.
Trở về ngôi nhà đích thực của họ.
Lam Lam thích căn phòng kính ngập tràn ánh nắng, Và căn phòng trên gác mái biệt thự nhà anh chính là một căn phòng thiết kế kiểu đó.
Cho đến tận ngày hôm nay anh mới biết rằng dù con đường phía trước có chông gai đến đâu, chỉ cần có hướng đi đúng đắn, cho dù khó khăn đến đâu, anh vẫn muốn tiến gần đến hạnh phúc mình muốn hơn là đứng yên tại chỗ.
“Bởi vì chú là sếp của mẹ cháu.” Giọng điệu của Lam Tử Tuần lãnh đạm, khuôn mặt tuần tú lộ rõ vẻ thờ ơ.
Lục Hạo Thành cười nói: “Tiểu Tuấn, từ nay về sau cháu cứ gọi ta là chú Lục đi.” Lam Tử Tuấn gật đầu, không nói gì thêm.
Lam Hân bước đến gần anh, lấy chìa khóa ra và mở cửa.
Lục Hạo Thành lùi lại, sau khi cánh cửa mở ra, anh xách túi đồ đặt dưới đất đi theo vào.
Anh và Mộc Tử Hoành đi siêu thị mua rất nhiều thứ, lấy cớ để qua đây gặp cô, nếu không đêm nay anh sẽ lại mắt ngủ.
Anh đặt máy túi đồ lên bàn, nói, “Lam Lam, tôi đến để thăm em, vết thương của em đã đỡ chưa?” Thật ra hôm nay là ngày hạnh phúc nhát trong cuộc đời anh, anh muốn đến nói với cô rằng cô chính là người mà anh đã lặn lội tìm kiếm suốt hơn mười năm nay.
Nhưng bây giờ anh chưa thể nói ra điều này.
Tần Ninh Trăn là một phụ nữ xấu xa, một khi bà ta biết sự tồn tại của mẹ con Lam Hân, chắc chắn sẽ giở trò với họ.
Cô ta đã thoát chết hét lần này tới lần khác, vẫn đang có thu thập chứng cứ, đợi thời cơ đến để tống mẹ con họ vào tù.
Lam Hân lấy cho anh một cốc nước, cười nói: “Anh Lục, tôi đỡ hơn nhiều rồi, muộn rồi anh còn tới đây thăm tôi, thật phiền anh quá.” “Lam Lam, không phiền gì cả.” Ánh mắt anh dõi theo cô, sâu trong ánh mắt ấy có một thứ cảm xúc mà Lam Hân không thể hiểu được.
Hoặc có thể, người đàn ông này giống như một người kín đáo, trầm mặc, khó đoán, rất ít người có thể đoán được anh đang nghĩ gì.
Lục Hạo Thành cúi đầu, nhìn sang Lam Tử Tuấn đang ngồi cạnh, hỏi: “Tiểu Tuấn, ngày mai là cuối tuần, cháu muốn làm gì?” Lam Tử Tuấn liếc nhìn mẹ rồi mới trả lời: “Cháu sẽ cùng mẹ đi xem căn nhà mới mua.” Lục Hạo Thành gật gật đầu, nhìn Lam Hân nói: “Lam Lam, dù gì ngày mai tôi cũng rảnh, hay để tôi đưa mẹ con em đi nhé? Nếu cần sửa chữa gì, tôi có thể giới thiệu cho một đội chuyên sửa chữa nhà chuyên nghiệp…” “Anh Lục, cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng căn phòng đó cũng khá tốt, không cần sửa chữa thêm gì cả.” Lam Hân cười ngắt lời anh.
Cô thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra với Lục Hạo Thành? Cô luôn cảm thấy anh đang cố đối xử tốt với cô! Nhưng càng nghĩ đến chuyện này, cô lại không thể tìm ra lý do để giải thích tất cả.
Hơn nữa, cô cũng không có tiền để sửa nhà, lại còn nuôi ba đứa con, tích cóp được đồng nào hay đồng đấy.
“Vậy là tốt rồi!” Lục Hạo Thành ánh mắt ïu xìu xen chút thất vọng.