Mục lục
Một thai ba bảo tổng tài quá điên cuồng - (truyện full) - Khương Lam Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 459 Mẹ của Lam Hân, lại là mẹ ruột của Hạo Thành

Anh đuổi theo Mộ Thanh, đỡ lấy Lam Tử Kỳ, nói: “Dì Hứa, để cháu.”

Mộ Thanh nhìn thoáng qua Cố Ức Lâm, đứa nhỏ này, lại là Ức Lâm, lúc ấy bà rời đi, thằng bé này còn nhỏ, chỉ chớp mắt, đã trưởng thành.

Bà khẽ gật đầu, mình ôm Kỳ Kỳ đi rất chậm liền đưa Kỳ Kỳ cho Cố Ức Lâm ôm.

Bà nói : “Tầng ba chính là khoa nhi, chúng ta đi trước khám gấp.”

“Được!” Cố Ức Lâm gật đầu, ôm Lam Tử Kỳ xuống dưới.

Mộ Thanh quay đầu lại nhìn Lam Hân nửa mặt đều là máu, thấy đầu cô đổ đầy mồ hôi, vẻ mặt rất đau đớn.

Bà quýnh lên, nhanh chóng hỏi han: “Lam Lam, con không thoải mái ở đâu?”

Lam Hân khẽ lắc đầu, không nói được lời nào.

Mộ Thanh thấy thế, đáy lòng không nói nên lời, nhìn Lam Hân đang đi, bà mới phát hiện bàn chân sưng tấy nghiêm trọng của cô.

“AI Lam Lam, con không thể đi, chân con lại bị thương.”

Lam Hân đau nghiến răng nghiến lợi, cũng tính tảo hơn rất nhiều, run rẫy nói: “Mẹ, con không sao, chúng ta cứu Kỳ Kỳ trước.”

Nghĩ đến gương mặt nhỏ đầy máu, lòng cô như vỡ vụn. Kỳ Kỳ rất ít khi bị thương, nhưng cảnh vừa rồi thật sự rất đáng sợ.

Mộ Thanh biết cô có chấp, đỡ cô đi xuống tầng ba, chỉ hai tầng ngắn ngủi cũng khiến Lam Hân cảm giác dài như cả thế kỷ.

Đi tới tầng ba, chân cô đã đau đến tê liệt, toàn thân mồ hôi đầm đìa. Mộ Thanh đau lòng nhìn con gái, để cô ngồi trên ghế ở hành lang.

Bà cùng Cố Ức Lâm vật lộn 10 phút mới đưa được Lam Tử Kỳ vào phòng cấp cứu.

Mộ Thanh lại đăng ký cho Lam Hân xử lý miệng vết thương, nhưng Lam Hân không muốn rời đi, kiên trì ngồi ở tại chỗ muốn đợi con gái.

Mộ Thanh biết trong lòng cô lo lắng, cũng không kiên trì, chỉ có thể nhờ y tá qua đây, xử lý vết thương trên trán và mấy chỗ xây xước cho cô.

Trán của Lam Hân đã bị cắt bởi các bậc đá và phải khâu ba mũi.Cô lằng lặng ngồi, mắt cụp xuống, Mộ Thanh cũng chỉ có thể ngồi cạnh con gái.

Cố Ức Lâm giờ nhìn lại bóng dáng hai mẹ con, đáy lòng có rất nhiều nghi vấn, lúc này lại không thể mở miệng.

Mà Lam Hân, vẫn lo lắng cho con gái, không để ý tiếng Lâm Mộng Nghi gọi Chị Mộ Thanh, trong đầu cô giờ chỉ còn hình bóng con gái với khuôn mặt đầy máu.

Mà ở tầng năm, một hơi thở băng giá, xen lẫn cảm giác bị áp bức, lập tức bao trùm lấy Lâm Mộng Nghỉ vẫn đang đứng tại chỗ.

Lục Hạo Thành đi ra ngoài mua ăn, lúc đang chờ cơm, lại nhận được điện thoại của Mộc Tử Hoành, anh cùng Mộc Tử Hoành nói chuyện một lúc, thời gian đã trôi qua hơn nửa giờ.

Anh trở về, không nhìn thấy Lam Hân, ngược lại thấy Lâm Mộng Nghi đứng ở chỗ này ngắn người, lên tiếng hỏi: “Bác gái Có, sao bác lại đứng ở chỗ này, Lam Lam đâu?”

Lục Hạo Thành không hiểu sao có dự cảm không tốt.

Lâm Mộng Nghi vừa nghe thấy giọng Lục Hạo Thành nhanh chóng quay đầu lại nhìn anh một cái, hơi hơi mím môi, nói: “Hạo Thành, ta…… n Lục Hạo Thành lại mở miệng trước : “Máu ở đó là đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Lục Hạo Thành bỗng nhiên xẹt qua một tia lo lắng.

Lam Lam cô……

Lâm Mộng Nghỉ giải thích nói: “Hạo Thành cháu hãy nghe ta nói, ta không phải cố ý , ta cũng không có nghĩ đến, con gái Lam Hân sẽ đột nhiên lao tới, lúc đó ta còn rất tức giận, liền đẩy một chút, đứa nhỏ kia liền ngã xuống cầu thang, ta thật sự không phải. ….. Lâm Mộng Nghi chưa kịp dứt lời, đồ Lục Hạo Thành cầm trong tay đã rơi trên mặt đất, anh chạy như bay xuống tầng..

Lời nói của Lâm Mộng Nghi còn văng vẳng bên tai, lòng anh tràn đầy hoảng sợ.

Kỳ Kỳ, người ngã xuống cầu thang là Kỳ Kỳ. Lục Hạo Thành nhìn vết máu dọc theo cầu thang, cảm giác trái tim như vỡ nát.

Vừa chạy vừa thở dốc Lục Hạo Thành lấy ra điện thoại gọi cho Lam Hân .Nhưng cô mãi không tiếp điện thoại, điều này khiến anh càng thêm sốt ruột.

Anh đi theo vết máu đến tầng ba, chạy đến quầy lễ tân hỏi một chút, rồi chạy nhanh đến phòng phẫu thuật.

Nhưng ở ngay ngã rẽ lại gặp Nhạc Cần Hi.

Nhạc Cần Hi vội vàng chạy tới sau khi nghe Mộ Thanh gọi điện, hôm nay anh thực sự không khỏe, nên đã nằm nhà nghỉ ngơi.

Dịch Thiên Kỳ hôm nay lại đi công tác, người Mộ Thanh ở quen ở đây không nhiều lắm, Trầm Giai Kỳ cũng bận rộn, nên liền gọi cho Nhạc Cần Hi.

Đối với Mộ Thanh, Nhạc Cần Hi và Cẩn Nghiên cũng tựa như người nhà, dù sao bọn họ quen biết đã bảy năm.

Mấy năm nay, dường như mỗi ngày họ đều gặp nhau, hơn nữa còn thường xuyên cùng nhau ăn cơm.

Người bà có thể tìm, hiện tại chỉ có Nhạc Cần Hi.

Nhạc Cần Hi nhìn thấy Lục Hạo Thành, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng, trào phúng nói: “Lục Hạo Thành, sao chỗ nào cũng có mặt anh vậy?”

Lục Hạo Thành thản nhiên liếc qua, giọng nhàn nhạt: “Không cần anh quan tâm.”

Nói xong, liền vội vã đi về phía trước.

Nhạc Cần Hi bước nhanh tới, nhìn bóng lưng phía trước với vẻ châm chọc.

Hai người một trước một sau, tới ngoài phòng phẫu thuật.

Cố Ức Lâm thấy Lục Hạo Thành, lại nhìn thoáng qua Mộ Thanh đang cúi đầu, bỗng nhiên có chút khẩn trương.

Hôm nay đúng là duyên phận bắt ngờ, mẹ của Lam Hân, lại là mẹ ruột của Hạo Thành…

“Hạo Thành.” Cố Ức Lâm có chút cẩn thận nhìn qua Lục Hạo Thành.

Lam Hân lúc này tựa vào người Mộ Thanh nhắm mắt nghỉ ngơi, Mộ Thanh đang cúi đầu, nghe được Cố Ức Lâm gọi một tiếng Hạo Thành, bà chậm rãi ngẳng đầu lên.

Hai mẹ con bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Lục Hạo Thành , cũng khiếp sợ khi nhìn thấy mẹ.

Mộ Thanh cũng chấn động, bà biết hôm nay đến đây sẽ gặp rất nhiều người cũ.

Hạo Thành là người bà đã nghĩ tới , nhưng hiện tại, con trai bà đã lớn, rất ưa nhìn, dưới ánh đèn, khuôn mặt tuần tú tuấn tú hơi trong suốt, thuần khiết tao nhã, trầm ổn kiềm chế, đứng lặng tại chỗ mà nhìn vẫn sắc nét. Một đôi mắt đen trầm tĩnh không gọn sóng.

Mộ Thanh vẻ mặt áy náy đau lòng, đời này, bà có lỗi nhất là hai đứa con này.

Lúc Hạo Thành còn rất nhỏ, bà đã rời bỏ chúng, tuy rằng vẫn luôn âm thầm dõi theo quá trình trưởng thành của hai chị em Hạo Thành, nhưng vẫn là không hoàn thành trách nhiệm của một người mẹ.

Hai mẹ con cứ nhìn nhau, không nói lời nào.

Cố Ức Lâm nhìn thấy hai người, so với người trong cuộc còn khẩn trương hơn Nhạc Cần Hi không nghĩ nhiều, đi qua gọi: “Dì Mộ , Kỳ Kỳ thế nào rồi?” Anh nói xong, cúi đầu nhìn thấy vẻ mặt sưng đỏ của Lam Hân.

Mắt anh trầm xuống, khuôn mặt dần lạnh lẽo, cô bị người ta đánh.

Nhạc Cần Hi không tự chủ được nắm chặt hai tay.

Mộ Thanh vừa nghe thấy giọng Nhạc Cần Hi, mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.

Nhìn thấy anh nói: “Cẩn Hi, Kỳ Kỳ còn đang ở phòng phẫu thuật, còn chưa biết tình hình.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK