Chương 1542:
Lam Tử Kỳ nghe thấy giọng nói của Hàn Vũ Hiên, cũng rất khiếp sợ, cô bé nghiêng đầu qua, nhìn Hàn Vũ Hiên năm trên giường bệnh, “Hàn Vũ Hiên, sao cậu cũng ở đây? ộ Hàn Vũ Hiên xấu hổ cười, “Tôi… Vô tình bị ngã.” Giọng điệu non nót của cậu bé lộ ra ý nhàn nhạt.
Lam Tử Kỳ: “cậu thật ngu ngốc, sao lại bát cần như vậy?” “
Hàn Vũ Hiên ngượng ngùng cười cười, “Lần sau tôi nhất định sẽ cần thận. “
“Ừm! Tôi về nhà trước chúc cậu phục hồi sớm. “Lam Tử Kỳ chậm rãi ngồi dậy, nhìn mẹ Hàn Vũ Hiên kêu một tiêng “Dì”, Lục Hạo Thành dẫn cô bé rời đỉ.
Đến xe, Lục Hạo Thành mới nhận được điện thoại của Lâm Dã.
“Alo, alo! Sao lâu quá vậy? “Lục Hạo Thành thanh âm không vui.
Lâm Dã nói: “Lục tổng, xin lỗi, mất một chút thời gian, hai người bọn họ đi khách sạn, hai người ngủ trong một phòng hai tiếng đồng hô, đã vượt qua giới hạn, video đã được quay lại, là Hứa Cảnh Hòa của công ty Cố An An.”
Lục Hạo Thành nhíu mày: “Lưu lại video, sau này sẽ có tác dụng. “
Lâm Dã: “Lục tổng, đã lưu rồi. “
Lục Hạo Thành tắt điện thoại, quay đâu lại nhìn thoáng qua con gái đang ngồi lặng lẽ, vì sao anh luôn cảm thây con gái như vậy có chút không bình thường?
“Kỳ Kỳ, còn có chỗ nào đó không thoải mái, con nhất định phải nói cho cha biết, trong lòng khổ sở, sống không vui cũng phải nói với cha, được không?”
Lam Tử Kỳ liếc mắt nhìn anh một cái, đột nhiên lón tiếng rồng lên: “con muốn giết người phụ nữ kia, huhuhu…… “
Lục Hạo Thành vừa nghe lời này, rốt cục phát tiết ra.
Anh lại thỏ phào nhẹ nhõm, tiểu nha đầu này, vẫn vậy. Một cỗ tức giận vẫn nghẹn trong lòng, thật sự là khó xử với con bé, đã nhịn lâu như vậy.
Lục Hạo Thành vội vàng tháo dây an toàn ra, mở cửa xe ghề sau.
Anh ôm con gái mình trong vòng tay của mình và võ nhẹ vào lưng cô bé.
“Kỳ Kỳ, không sao, không sao, cha sẽ xử lý.” Đáy mắt Lục Hạo Thành tràn ngập đau lòng.
“Không cân, con muôn giệt cô ta, người phụ nữ này không phải là người, cô fa sao có thể nói ra những lời ác độc như vậy, cô ta muôn giết mẹ, trước khi cô fa giết mẹ con, con muốn giết cô ta trước.” Lam Tử. Kỳ đấu tranh với sự phần khích.
Lời nói của Cố An An khiến cô bé sợ hãi.
Không sợ bắt cứ điều gì, chỉ sợ mất mẹ.
Trong lòng sọ hãi như vậy, vẫn luôn lan tràn sâu trong lòng cô bé.
Lục Hạo Thành ôm bóng dáng nhỏ bé của cô, có thể cảm giác được thân thể nhỏ bé của cô đang run rây.
“kỳ Kỳ, sẽ không đâu, mẹ con sẽ không sao, chúng ta sẽ trở về tìm mẹ, được không?” Lục Hạo Thành thấp giọng dỗ dành, trong lòng đau đớn.
“Tìm mẹ, con muốn mẹ.” Lam Tử Kỳ rơi lỆ, lúc này cô mới biểu hiện như một đứa trẻ.
“Được rồi, Kỳ Kỳ, chúng ta trở về tìm mẹ, con phải làm tôt, được không?”
Lục Hạo Thành giúp cô thắt dây an toàn, nhìn cô nhắm mắt khóc, „trong lòng như lửa đốt, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy con gái bất lực như vậy.
Lam Tử Kỳ nhắm mắt lại, cũng không nói gì.
Lục Hạo Thành lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt nề bé của cô, mới đứng dậy trỏ về chỗ lái xe lái xe vệ nhà.