Chương 1001:
Lục Hạo Khải có chút không đồng tình với việc bà ta làm “Mẹ đã từng này tuổi rồi, còn muốn. có thêm mùa xuân thứ hai sao ?”
Giọng điệu Lục Hạo Khải có chút phẫn nộ.
Làm đứa con của kẻ thứ ba, anh ta vẫn luôn ngóc đầu không nổi mà làm người, nếu mẹ còn gả thêm lần nữa, anh ta thật sự không cần làm người nữa.
Tần Ninh Trăn vẻ mặt vẻ giận dữ nhìn con trai: “Tiểu Khải, cái gì mà mùa xuân thứ hai 2 Nói chuyện với mẹ con mà nói khó nghe như vậy được à?
Ta là mẹ của con đó, nói như vậy mà con cũng nói được.”
Sắc mặt Lục Hạo Khải cực kỳ khó coi: “Mẹ à, ở thành phó Giang, nhà họ Lục là đệ nhất thé gia, cho dù làm ăn thất, nhưng của cải vẫn hùng hậu, cũng đủ để chúng ta ăn đến già, mẹ còn có cái gì thấy chưa đủ ? Còn muốn ly hôn.”
Lục Hạo Khải có chút khó hiểu ý định của mẹ mình, mẹ rất có dã tâm, anh ta vẫn luôn biết đến, nhưng chuyện ly hôn với cha, anh ta không thể trơ mắt nhìn chuyện như Vậy xảy ra.
Cũng hoàn toàn không hiểu nổi suy nghĩ của mẹ mình.
“Mẹ tóm lại việc mẹ muốn ly hôn với cha, con tuyệt đối không đồng ý, cũng sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra, hơn nữa, rời khỏi cha, mặc kệ mẹ gả cho ai, ở thành phố Giang này, mẹ cũng không được sống thoải mái đâu.”
Lục Hạo Khải nói xong, nồi giận đùng đùng rồi rời đi.
Tần Ninh Trăn vừa thấy thái độ kiên quyết của con trai, cũng là vẻ mặt mờ mịt.
Nó không phải luôn bát mãn với cha mình sao?
29:40øit52 #8 ấy cần thời 9i4n mà bỏ quải /đ,@ 3 m) Hôm nay sao lại che chở ông ta như thế. 2?
Haizz! ! Tần Ninh Trăn vẻ mặt buồn khổ, năm đó nếu không phải Địch Diệp đột nhiên rời đi, sao bà ta có thể trở thành kẻ thứ ba chứ?
Trở thành kẻ thứ ba mà người người căm ghét muốn đánh đập và chửi với chứ.
Chính bà ta trong lòng cũng có nỗi đau không ai thấu, nhưng ai có thể hiểu được nỗi khổ của bà ta đây?
Một người phụ nữ mang theo hai đứa trẻ, sẽ phải sống thế nào 2 Mặc kệ bà ta cố gắng như thế nào, cả mình và mấy đứa con sẽ phải trải qua một khoảng thời gian rất khó khăn.
Nếu không phải bà ta tự vác mặt tìm tới cửa, thì sao có được những ngày hạnh phúc như bây giờ chứ 2 Ngày tháng hiện tại quả thực không cần lo cơm ăn áo mặt, nhưng những ngày như vậy bà ta cũng cảm thấy mệt mỏi.
Tần Ninh Trăn yên lặng rời khỏi ban công, trở lại ngồi vào phòng mình, tiếp tục chờ tin tức.
Nếu lần này lại thất bại, bà ta nên làm cái gì bây giờ?
Bà ta đóng chặt cửa phòng lại, nhìn thấy số điện thoại của Địch Diệp _, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn gọi qua.
“Alo! A Trăn, có việc gì sao ?”
Giọng đối phương vẫn dịu dàng như cũ, luôn có một cảm giác rất văn thơ lai láng.
Ở trong trí nhớ của bà ta, giọng nói của người đàn ông này vẫn luôn dễ nghe như vậy, nụ cười nhẹ nhàng kia luôn khiến người ta có được một cảm giác vô cùng ôn nhu.
Khiến bà ta cam tâm tình nguyện vì người đó mà nguyện làm tất cả.
Mà những năm qua, bà ta vì Dịch Diệp, đã phải trả giá rất nhiều.
Cho dù, hắn từ bỏ chính mình, bà ta cũng không lấy một câu oán hận.
“Địch Diệp, là Ân Ân, Ân Ân thích Mộc Tử Hoành, em liền sắp xếp một chút chuyện, kết quả, Mộc Tử Hoành bị tàn phế, Ân Ân mấy ngày nay vẫn trốn tránh ở trong phòng cũng không chịu đi ra.
Nhưng hình như em đã bị đối phương quơ được nhược điểm, hiện tại em nên làm cái gì bây giờ ?”
Vừa nói ra câu cuối cùng, bà ta đột nhiên có cảm giác bản thân mình đã có chỗ dựa.
Trước đó một mình lo toan, tính toán, thật quá vắt vả.