Mục lục
Một thai ba bảo tổng tài quá điên cuồng - (truyện full) - Khương Lam Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 467: Không phải lỗi của anh.

Lam Hân nghĩ, công ty xảy ra những chuyện như vậy, đều có liên quan đến cô.

Ánh mắt Lục Hạo Thành lặng lẽ nhìn cô: “Lam Lam, tôi không bận.”

Anh nhớ rằng anh đã nói với cô, đối với cô anh luôn có thời gian.

Ngay cả khi anh bận rộn, thì nó không quan trọng bằng cô.

Cô là một phần trong cuộc sống của anh.

Ánh mắt Lam Hân áy náy nhìn anh, nhìn ánh mắt anh rất sâu, nhưng cũng giống như rượu ngọt, thu hút ánh mắt của mọi người, con người Lục Hạo Thành, luôn khiến cho cô có cảm giác không muốn rời đi.

“Lục Hạo Thành, tôi xin lỗi, chuyện hôm nay, ít nhiều cũng khiến cho công ty bị ảnh hưởng.”

Bây giò ở cổng lớn công ty, bệnh viện nơi đây, chỉ sợ đều đã bị phóng viên chặn đến chết.

Đôi mắt của Lục Hạo Thành, lặng lẽ sâu thẳm nhìn cô, giọng điệu hơi nặng nè: “không phải là lỗi của em.”

Lam Hân cười cay đẳng: “Lục Hạo Thành, cảm ơn anh đã tin tưởng tôi, cũng cảm ơn anh, không trách mẹ, bà đã không ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, có lẽ anh rất nhớ bà đúng không?”

: “ừm!” Lục Hạo Thành nhìn cô gật đầu, cô, mẹ, anh đều nhớ.

“Mẹ những năm này, sống tốt chứ?” Anh hỏi, trái tim của anh bỗng đau khi nghĩ về sự ra đi của bà.

Lam Hân thấy ánh mắt đen thẳm của anh, anh của lúc này nhường như có chút sợ, lại cảm thấy anh rất lo lắng.

Cô nói: “mẹ những năm này sống rất tốt, ít nhất mỗi ngày em đều nhìn thấy mẹ.”

Lục Hạo Thành nói: “vậy thì tốt!”

Thật ra, trong lòng bà chứa đựng rất nhiều chuyện trong quá khứ, sao có thể sống tốt chứ?

Anh vẫn nhìn cô, nói câu cảm ơn: “Lam Lam, những năm này, cảm ơn em, đã luôn ở bên mẹ tôi?”

Lam Hân mỉm cười: “Thật ra, là em phải cảm ơn mẹ, đã luôn ở bên bọn em.” Bà ở đó, bọn trẻ ở đó, cô cũng có gia đình rồi.

Cũng là mẹ và bọn nhỏ, đã khiến khuôn mặt của cô không cô đơn.

Lục Hạo Thành từ từ nở nụ cười rạng rỡ, lặng lẽ nhìn gương mặt nhỏ bé trong trẻo và thoát tục của cô, lúc cô không làm việc, hiền lành đoan trang, anh thích vẻ ngoài hiền lành đoan trang này của cô.

Lam Hân biết anh luôn nhìn mình, bỗng bát lực nói: “Lục Hạo Thành, anh không cần phải nhìn tôi như vậy đâu, anh cứ nhìn tôi mãi như vậy, tôi rất áp lực đó.”

Lời này, nói ra, thật ra có chút tổn thương, cô thực sự có thể giả vờ không nhìn thấy.

Nhưng rồi sao? Đôi mắt của anh rất nóng, cô đã cố gắng giả vờ không nhìn thấy, cũng có chút giả vờ không nồi nữa rồi. Nếu đã không thể giả vờ, vậy thì…… nói rõ ràng thôi.

Lục Hạo Thành mỉm cười không ngót: “Lam Lam, tôi nói chuyện với em, nếu như không nhìn em, tôi sợ em sẽ nghĩ tôi không phải là người tốt lành gì, cho nên tôi mới nhìn em đấy.”

Lý do có chút giả tạo, nhưng anh chính là muốn nhìn cô, ai bảo cô là Lam Lam của anh cơ chứ?

Phụ nữ trên thế giới này, chỉ có cô mới có thể khiến anh nhìn cô như thế này.

Và cũng chỉ có cô mới có thể khiến cho anh sẵn sàng làm bắt cứ điều gì.

Lam Hân: “22”

Sao cô không biết còn có chuyện như vậy cơ chứ.

Cô thầm nói: lúc anh không nói chuyện, cũng nhìn cô, vì vậy cô mới nói ra.

Cô trông rất thanh tú, nhưng nếu như đi cùng Cần Nghiên, thì trong mắt của mỗi người đàn ông, chỉ có Nghiên Nghiên mà thôi.

: Lam Hân đang cô nói chuyện thì điện thoại bông nhiên reo lên.

Lam Hân nhìn là Cần Nghiên gọi đến.

Cô trả lời điện thoại: “alo! Nghiên Nghiên.”

“Lam Lam, gần đây cô sao vậy? Sao cứ lên hot search mãi thế?”

Lam Hân mỉm cười: “Nghiên Nghiên, người nổi tiếng thị phi nhiều, cô không cần phải quan tâm.”

“Tôi có thể không quan tâm sao? Chuyện xảy ra trước đây tôi có thể không quan tâm, nhưng chuyện xảy ra hôm nay là một vấn đề lớn, giữa cô và Cố An An, rốt cuộc là có chuyện gì? Dù cô có giận thế nào đi chăng nữa, thì cũng không thể đầy người ta xuống cầu thang được.”

Lam Hân cúi đầu cười, nói: “Nghiên Nghiên, khi tôi tức giận, vẫn có thể làm như vậy đấy.”

“Cô đấy, vậy Kỳ Kỳ đâu?”

Lam Hân ngắng đầu, nhìn con gái, thấy con bé ngủ ngon, cô nói: “Nghiên Nghiên, Kỳ Kỳ cũng không sao, cô không cần phải lo lắng, nói với Nhiên Nhiên, để Nhiên Nhiên đừng lo lắng.”

“Ừm! Nhiên Nhiên đang ở bên cạnh tôi, nó đã nghe hết rồi. Tuy nhiên, cúp máy đây, buổi tối Nhiên Nhiên còn phải chụp hình nữa.”

“ÒI” Lam Hân vẫn chưa kịp nói lời tạm biệt, thì Lạc Cần Nghiên đã cúp máy.

Lam Hân mỉm cười, cô ấy và Nhiên Nhiên, có vẻ luôn rất bận rộn.

Lục Hạo Thành hỏi cô: “Lam Lam, lúc nào Nhiên Nhiên quay lại?”

Lam Hân nhìn anh nói: “chắc sắp rồi, bộ phim này sắp đóng máy rồi. Nội trong tháng này sẽ trở về.”

Lam Hân bất ngờ nhìn anh hỏi: “Đồng Trang vẫn chưa quay xong à?”

Lục Hạo Thành từ từ thú nhận: “còn một hai ngày nữa.”

Lam Hân gật gật đầu nói: “vậy chắc có lẽ là kịp, Cần Nghiên luôn sắp xếp rất tốt.”

Lục Hạo Thành cũng gật đầu, Lạc Cần Nghiên quả thật sắp xếp rất tốt, nhưng cũng mệt mỏi cho Nhiên Nhiên.

Có điều tất cả đều là lỗi của anh.

Lữ Hạo Thành đột nhiên dừng lại ý tưởng, trong vấn đề này, không có nếu.

Lục Hạo Thành bỗng nhiên dừng lại suy nghĩ này, trong chuyện này không có nếu như.

Trong lòng Lục Hạo Thành tự chế nhạo, vẫn là nghĩ nêu như.

Nếu như bảy năm trước, bản thân nhận ra Lam Lam, thì bốn mẹ con cô, đã không phải chịu khổ rồi.

Sau chuyện này, anh chắc chắn sẽ nói cho Lam Lam nghe rõ về thân phận của cô, đem tát cả những điều giấu trong đầu nói ra hết, cho dù là chết hay có ra sao đi chăng nữa?

Anh cất giữ chuyện này ở trong lòng, thực tế cũng rất khó khăn.

“Cộc cộc……” Bên ngoài cửa, bỗng nhiên có người gõ cửa.

Lục Hạo Thành đứng dậy, nhìn ra ngoài và nghe thấy âm thanh.

“Hạo Thành, là tôi đây?” Giọng nói của Mộc Tử Hoành đang vang lên ở bên ngoài.

Lục Hạo Thành bước qua và mở cửa.

Mộc Tử Hoành, Âu Cảnh Nghiêu, Tô Cảnh Minh, ba người họ mang theo túi lớn túi nhỏ chứa đầy đồ, đứng bên ngoài cửa.

Lục Hạo Thành chau mày nhìn họ: “sao đều đến hết ở đây vậy?”

Mộc Tử Hoành nhếch mày hỏi, “sao? Chúng tôi không thể đến sao?”

Lục Hạo Thành không nói gì, tránh đường rồi cho họ vào.

Mộc Tử Hoành đi vào trước.

Lam Hân quay đầu nhìn bọn họ và mỉm cười.

Mộc Tử Hoành cười: “Lam Lam, Kỳ Kỳ không sao chứ?”

Lam Hân từ từ mỉm cười: “Không sao, dưỡng thương một thời gian là ổn thôi.”

Âu Cảnh Nghiêu nhìn Lam Tử Kỳ đang nằm trên giường bệnh, thấy khuôn mặt nhỏ bé của cô bé nhọợt nhạt, chân và tay đều được băng bó, anh ấy nói: “Có vẻ như vết thương khá nghiêm trọng.”

Mộc Tử Hoành mỉm cười nhẹ và liếc nhìn Âu Cảnh Nghiêu.

Tính cách của Âu Cảnh Nghiêu này, lúc này sao còn nói những lời như vậy chứ? Đúng là ruột thẳng, chẳng có chút tâm ý nào cả.

Tô Cảnh Minh nói: “Yo! Xem ra vết thương không nhẹ.”

Mộc Tử Hoành chau mày, sao lại thêm một kẻ nữa chứ.

Lam Hân mỉm cười nói: “Mộc tổng, thư ký Âu, Tô tổng, cám ơn các anh đã đến thăm Kỳ Kỳ.”

Ba người họ đặt những thứ cầm trong tay sang một bên.

Mộc Tử Hoành nói: “Lam Lam, những gì đã xảy ra ngày hôm nay, cô không cần quan tâm, Âu Cảnh Nghiêu đã tìm thấy bằng chứng rồi.”

“ÒI” Lam Hân kinh ngạc nhìn lấy Âu Cảnh Nghiêu.

Không ngờ rằng anh ấy lại nhanh như vậy?

“Bộp!” Nhưng lúc này, cánh cửa bất ngờ bị đá từ bên ngoài.

Mấy người họ lạnh lùng nhìn ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK