Trở thành tồn tại vang vọng thế giới.
Nhưng anh ta chẳng thể ngờ được, đúng lúc này Diệp Viễn lại quay trở lại.
Đồng thời Diệp Viễn đã mạnh đến mức anh ta không thể hiểu được.
Diệp Viễn trở về, Diệp Viễn mạnh mẽ, báo hiệu tất cả quyền thế, địa vị, tình yêu mà anh ta có, hết thảy những thứ anh ta yêu quý đều sẽ rời khỏi anh ta.
Thậm chí, tính mạng anh ta cũng khó có thể giữ được.
Chênh lệch to lớn như vậy, anh ta tất nhiên không thể tiếp thu được.
Cũng không thể chấp nhận.
Tiêu Thiên Minh không thể nào tiếp thu được sự thật này, người của nhà họ Tiêu tại chỗ cũng giống vậy.
Bọn họ đã từng là chi thứ không quá được chào đón tại nhà họ Tiêu, vẫn luôn là nhân vật râu ria ở nhà họ Tiêu.
Đến tận khi bọn họ hoàn toàn tiêu diệt chi trực hệ Diệp Viễn, nắm giữ toàn bộ nhà họ Tiêu trong tay.
Bọn họ mới chính thức được hưởng thụ hết thảy những thứ mà người thuộc gia tộc đỉnh cấp có khả năng hưởng thụ.
Nhưng bây giờ, Diệp Viễn hung hãn quay về, bọn họ biết, tất cả những thứ bọn họ đang hưởng thụ rất có khả năng sẽ nói tạm biệt với bọn họ.
Không chỉ như vậy, đến chính bọn họ còn phải chào tạm biệt với thế giới này.
Giờ phút này, ngoài cảm giác không thể tiếp nhận kết quả này ra, bọn họ cảm thấy sợ hãi nhiều hơn.
Sợ hãi tử vong.
Mà lúc này, không chỉ người của nhà họ Tiêu cảm thấy sợ hãi, người của ba gia tộc lớn khác cũng có cảm giác như vậy.
Nói đến cùng, năm đó bọn họ đều tham dự âm mưu hãm hại Diệp Viễn.
Đồng thời, lúc Diệp Viễn bị phe kia đuổi ra khỏi nhà họ Tiêu, bọn họ cũng không thiếu bỏ đá xuống giếng.
Giờ Diệp Viễn trở về tìm nhà họ Tiêu báo thù, bọn họ sợ rằng sau khi anh tiêu diệt nhà họ Tiêu, cũng sẽ báo thù bọn họ.
"Chính xác, tôi chính là người năm đó bị các người thiết kế hãm hại!", Diệp Viễn lạnh lùng nói.
Được chính miệng Diệp Viễn thừa nhận, Tiêu Kình lập tức mặt xám như tro tàn, ngồi bệt xuống mặt đất.
Diệp Viễn chợt quay đầu nhìn về phía những khuôn mặt ghê tởm, anh có nằm mơ cũng không bao giờ quên của ba gia tộc lớn ở đây.
Mỗi lần ánh mắt anh liếc nhìn một người, bọn họ đều hoảng sợ cúi đầu, không dám nhìn vào mắt của Diệp Viễn.
Cuối cùng, ánh mắt Diệp Viễn rơi xuống khuôn mặt của Tô Phi Nhi.
Lúc thấy hai mắt Diệp Viễn nhìn mình, Tô Phi Nhi cảm thấy như thể bị con thú dữ kinh khủng nào đó theo dõi, hai chân không khỏi mềm nhũn, trực tiếp ngã ngồi xuống đất.
Lúc này, giọng nói lạnh như băng của Diệp Viễn đột nhiên vang lên ở bên tai cô ta.
"Tôi nhớ ra rồi, năm đó tôi bị người ta tóm được trên giường của cô!"
Diệp Viễn vừa mới nói xong, thân thể Tô Phi Nhi liền không chịu khống chế bay đến trước mặt Diệp Viễn đang nói chuyện.
"Tôi nhớ năm đó cô vu hãm tôi, nói tôi làm bẩn cô, là thật sao?"
Đối mặt với câu hỏi của Diệp Viễn, Tô Phi Nhi hoàn toàn không thể trả lời được, lúc này cô ta đã sớm bị dọa đến run lẩy bẩy, không thể tự kiềm chế.
"Trả lời câu hỏi của tôi!"
Sắc mặt Diệp Viễn lạnh lẽo, nói ra từng câu từng chữ.
Lần này, cuối cùng Tô Phi Nhi cũng phản ứng lại.
Cô ta chịu đựng nỗi sợ hãi vô tận trong lòng, giãy giụa quỳ gối trước người Diệp Viễn.
Liên tục van nài: "Tôi xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không nên vu hãm anh, đều là bố tôi ra lệnh cho tôi làm như vậy!"
Tô Phi Nhi vừa nói ra lời này, sắc mặt ông bố của Tô Phi Nhi trong đám người lập tức biến đổi.
Ông ta gân giọng quát lớn: "Con ngu kia, mày mẹ nó nói tung lung cái gì đấy. Rõ ràng là chính mày thích Tiêu Thiên Minh, là tự mày muốn giúp người nhà họ Tiêu hãm hại Thiên Phong. Mà tao hoàn toàn không biết việc này, mẹ nó mày đừng có mà hãm hại tao!"