Mục lục
Thần Y tu tiên - Diệp Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài trận pháp, Tiêu Minh nhìn Diệp Viễn lại lành lặn không sao, sắc mặt anh ta cũng khẽ biến đổi.

Nhưng trong chớp mắt lại trở lại bình thường.

“Không ngờ, mà lại không sao, nhưng vừa hay, tao cũng có thể chiến với mày một trận, xem ai mạnh hơn!”

Nói xong, khí thế trên người Tiêu Minh bỗng bắt đầu mạnh thêm.

Dậm chân, cả người cũng bay lên hư không, đứng đối diện với Diệp Viễn từ xa.

Một người dẫm lên phi kiếm giống như tiên nhân giáng xuống, một người khác tay cầm trường thương màu vàng kim, giống như chiến thần bất bại.

Khi tất cả mọi người phía dưới nhìn thấy hai người trên hư không, toàn bộ đều im lặng.

Ngay cả đám người Hiên Viên Hoành đang chiến đấu kịch liệt, lúc này cũng đều dừng lại, ánh mắt nhìn lên hai người trong hư không.

Tất cả mọi người đều muốn xem, hai người có thiên phú nhất trong thế hệ trẻ nước Hoa Hạ, rốt cuộc ai hơn ai.

Tất cả bọn họ đều biết rõ, sau cuộc chiến này, có lẽ trong hai người, chỉ có một người có thể sống sót.

Từ nay về sau, người sống sót không còn nghi ngờ gì sẽ là đệ nhất trong thế hệ trẻ giới võ đạo nước Hoa Hạ.

Nhìn thấy Tiêu Minh đứng đối diện đã dâng cao khí thế đến cực điểm, Diệp Viễn mới thản nhiên nói.

“Ra tay đi, để tao xem thiên tài nhà họ Tiêu rốt cuộc cường mạnh đến mức nào!”

Tiêu Minh cũng không nói nhiều, bỗng vung trường thương trong tay, phút chốc hóa thành một luồng lưu quang màu vàng khủng bố, những chỗ trường thương đi qua, mang theo sức mạnh khủng bố, cũng khiến không gian xung quanh tan vỡ từng mảng.

Đối diện với trường thương đâm đến, Diệp Viễn lại không hề hành động.

Trong phút chốc, trường thương đó đã chỉ còn cách Diệp Viễn chưa đến mười mét, trường thương còn chưa đến, kình phong khủng bố đã đánh lên mặt Diệp Viễn.

Thổi cho áo trên người và tóc của Diệp Viễn tung bay theo gió.

Nhưng Diệp Viễn vẫn chưa hành động, thậm chí còn nhắm mắt.

Nhưng đúng lúc Diệp Viễn nhắm mắt, trường thương đó đã xuất hiện trước trán của anh.

Khi chỉ còn cách trán mười milimet, lại đột ngột dừng lại.

Vì trường kiếm trong tay Diệp Viễn đã đánh lên thân cây thương đó.

Liền sau đó, trường thương màu vàng kim cấp tốc quay đầu, và quay ngược lại theo đường cũ với tốc độ còn nhanh hơn khi đâm đến.

Không gian những chỗ đi qua bị rạch ra từng đường tròn màu đen và màu vàng khủng bố.

Không gian hỗn loạn bùng phát dữ dội.

Nhưng cũng trong phút chốc đã hoàn toàn biến mất.

Thấy vậy, ánh mắt của Tiêu Minh nghiêm lại, vung tay, thanh trường thương dừng xoay tròn, mau chóng bay về đến trong tay anh ta.

Một chiêu vừa nãy, Tiêu Minh liền hiểu ra, với thực lực hiện tại của anh ta, đúng là không bằng Diệp Viễn.

“Nếu mày sử dụng chút thủ đoạn này của mày thì không thể giết tao, sử dụng ra toàn bộ thủ đoạn của mày đi!”

Diệp Viễn thản nhiên nói.

Đương nhiên Diệp Viễn biết, Tiêu Minh cũng có thu hoạch trong môn, anh muốn xem xem sau khi Tiêu Minh tăng cảnh giới.

Lại sử dụng thủ đoạn học được trong môn, rốt cuộc cường mạnh đến mức nào.

Đương nhiên, chủ yếu là anh muốn xem thủ đoạn của Tiêu Minh rốt cuộc là gì, từ sau khi nhìn thấy Tiêu Minh thi triển thủ đoạn đó ở sa mạc Long Lĩnh.

Anh cảm thấy thủ đoạn đó rất quen mắt, hình như đã từng thấy ở đâu.

Trong thời gian này anh cũng đã nghĩ kỹ lại một lượt, nhưng vẫn không nghĩ ra, rốt cuộc đã từng nhìn thấy thủ đoạn đó ở đâu.

Hôm nay, vừa hay có thể lợi dụng cơ hội này, đích thân chiến với Tiêu Minh, xem có thể nghĩ ra thủ đoạn đó của Tiêu Minh là gì không.

Tiêu Minh cũng không nói nhiều, khí thế trên người lại cường mạnh lên.

Hơn nữa còn có vô số khí huyết sát dày đặc từ trong cơ thể anh ta không ngừng chảy ra, ngưng kết bên ngoài cơ thể.

Trong tích tắc, bề ngoài cơ thể của Tiêu Minh đã ngưng két ra một bộ áo giáp màu đỏ tỏa ra khí tức huyết sát dày đặc.

Nhìn thấy áo giáp màu đỏ này, mà khí tức huyết sát khủng bổ tỏa ra từ trên áo giáp, Diệp Viễn lại cảm thấy một cảnh tượng cực kỳ quen thuộc vụt hiên lên trong đầu anh rồi biến mất.

Mặc dù Diệp Viễn đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng vẫn không bắt được bất cứ thông tin gì có ích từ trong cảnh tượng vụt lóe lên trong đầu đó.

Lúc này, thanh trường thương màu vàng trong tay Tiêu Minh cũng hóa thành màu đỏ máu trong phút chốc, trên nó cũng tỏa ra khí tức huyết sát dày đặc.

Lúc này Tiêu Minh giống như chiến thần Tu La đã giết hàng ngàn hàng vạn người, trải qua vô số biến máu núi xác.

Vô cùng hung dữ đáng sợ.

“Bây giờ, mày miễn cưỡng có thể coi là đối thủ của tao!”

Cảm nhận được khí tức khủng bố trên người Tiêu Minh, Diệp Viễn thản nhiên nói.

Tiêu Minh vẫn không nói thêm một câu, lại vung trường thương trong tay, cả người hóa thành một luồng lưu quang màu đỏ máu, bắn về phía Diệp Viễn.

Tốc độ còn nhanh hơn lần trước không biết bao nhiêu lần.

Đối diện với Tiêu Minh đang lao đến, Diệp Viễn cũng không sơ suất, vung trường kiếm trong tay, cũng hóa thành một đường lưu quang màu xanh bắn về phía Tiêu Minh.

Lúc này, mọi người dưới đất cũng không nhìn rõ bóng hình của hai người, chỉ nhìn thấy một đường ánh đỏ và đường ánh xanh đang lao vào nhau.

Sau đó giao nhau đan xen lại với nhau.

Chỉ lúc sau, hai đường hào quang đã bao trùm cả không gian.

Vô số khí kinh cực kỳ cường mạnh hoành hành trên không trung.

Lại qua mấy phút sau, toàn bộ bên ngoài đại trận nhà họ Tiêu bị hai đường hao quang xanh đỏ bao trùm.

Cả vùng đất bị khí kình bạo ngược bao trùm.

Mặt đất bên ngoài khu nhà họ Tiêu giống như bị gột rửa bởi bom đạn, vô cùng hỗn loạn bữa bãi.

Nếu không phải khu nhà họ Tiêu và quảng trường có đại trận của nhà họ Tiêu bảo vệ, sợ rằng cả khu nhà cổ nhà họ Tiêu sớm đã bị khí kinh bạo ngược phá hủy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK