Mục lục
Thần Y tu tiên - Diệp Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông lão này vừa mới đi ra, liền có vẻ rất vội vã chạy về phía Bronsted nói.

“Bây giờ, tôi đã giúp các người phá hủy trận pháp của thông đạo này, các người đã thực hiện lời hứa được chưa?”

Bronsted cũng khẽ mỉm cười nói.

“Đương nhiên!”

“Trận pháp toàn thư kia đâu, mau đưa cho tôi!”, ông lão vô cùng sốt ruột nói.

“Ở chỗ của tôi!”, Rose lên tiếng, vẻ mặt mang theo nụ cười âm hiểm.

Ông lão không hề phát giác ra nụ cười kia của Rose, vẫn phấn khích như cũ nói: “Mau đưa cho tôi!”

“Giờ đưa cho ông đây!”

Rose lạnh lùng bật cười, sau đó nện một chưởng về phía ông lão.

Một luồng ánh sáng màu trắng lập tức đâm xuyên qua ngực của ông lão.

Lúc này, trên gương mặt bẩn thỉu của ông lão vẫn còn mang đầy vẻ khó tin.

“Ông... ông... tại sao?”

“Không tại sao cả, tác dụng của ông đã hết rồi, cho nên, chỉ có đi chết thôi!”, trên gương mặt của Rose vẫn treo nụ cười đầy tàn nhẫn kia.

“Ông... các người sẽ không được chết tử tế...”.

Cuối cùng ông lão nhả ra được vài chữ, rồi mất hết sức lực mà đổ vật trên mặt đất.

Bronsted kia tiện tay phất một cái, một ngọn lửa màu trắng rơi lên người ông lão.

Cơ thể ông lão lập tức hóa thành tro bụi, bị gió thổi bay đi.

“Được rồi, bây giờ trận pháp đã bị phá giải, tranh thủ thời gian đi, đừng làm chậm trễ kế hoạch!”

“Vâng!”

Rose đáp lại, sau đó phất tay, nhóm sứ giả của thần giáo Quang Minh đứng xung quanh lập tức tăng tốc tụng niệm.

Đám khí tử sát trên bầu trời của quảng trường cũng tăng nhanh tốc độ dồn về phía nhóm thôn dân rồi bao trùm lấy cơ thể bọn họ.

Mà lúc này, tay Diệp Viễn vung lên, một luồng Nguyên anh chi Hỏa thình lình bắn ra, lao về phía đám khí tử sát trên bầu trời.

“Uỳnh!”

Nguyên anh chi Hỏa mạnh mẽ thoáng cái đã đốt cháy đám khí tử sát đậm đặc kia.

Cả không gian bỗng nhiên bốc cháy thành một biển lửa.

Nhiệt độ kia như muốn nướng cháy cả quảng trường rộng rãi.

Cảnh tượng đột ngột xảy ra này, làm cho Bronsted và đám người của Rose đều giật mình hoảng sợ.

Lúc này, Diệp Viễn lại tung ra một chưởng nữa, chưởng phong lạnh lẽo sắc bén thình lình hất bay đám sứ giả thần giáo Quang Minh đang tụng niệm.

Lần này, Bronsted và Rose cuối cùng cũng nhìn thấy Diệp Viễn.

Khi hai người nhìn rõ gương mặt quen thuộc của Diệp Viễn, sắc mặt bọn họ mang đầy vẻ khó tin.

Bọn họ đương nhiên là nhận ra Diệp Viễn.

“Điện chủ điện Thiên Thánh? Cậu... cậu.. vẫn chưa chết?”

Bronsted ngạc nhiên đến mức bật thốt ra.

Mà trong đáy mắt Rose lại thoáng lên vẻ hoảng hốt.

Ông ta không khỏi nhớ đến trận chiến của năm đó, Diệp Viễn với năng lực siêu việt cùng khí thế đầy kiêu ngạo.

Trận chiến năm đó, Diệp Viễn dưới sự bảo vệ của những kẻ mạnh trong điện Thiên Thánh, đã bỏ trốn thành công.

Mà bọn họ cũng ngay lập tức cùng với nhóm cao thủ hàng đầu của đoàn Hiệp sỹ và phái Bát Kỳ đuổi theo Diệp Viễn đã bị thương nặng.

Bởi vì Diệp Viễn đã bị thương, tốc độ chốn chạy cũng không nhanh, nên rất nhanh sau đó đã bị bọn họ bao vây lại.

Lúc đó, cao thủ hàng đầu của thế lực các phương phải có đến cả trăm người.

Nhưng đối diện với gần trăm cao thủ hàng đầu này, Diệp Viễn bị thương nặng vẫn hiên ngang không hề biết sợ hãi.

Không chỉ như vậy, Diệp Viễn còn phải chịu đựng vết thượng rất nặng trên người mà vẫn như một Sát thần thượng cổ, đánh giết gần hết một nửa số người của bọn họ.

Cuối cùng, nếu không phải vì đám người còn lại của bọn họ đã liên kết với nhau, dùng đến một chiêu cấm thuật của đoàn Hiệp sĩ mới đánh bại được Diệp Viễn.

Nếu không, nói không chừng những người còn sót lại của bọn họ cũng rất có khả năng sẽ bị Diệp Viễn giết sạch.

Hơn nữa, sau khi chịu một đòn với sức mạnh khủng khiếp của cấm thuật, Diệp Viễn vẫn chưa hề mất mạng.

Chỉ là không còn sức chiến đấu nữa.

Vốn dĩ Diệp Viễn không còn sức chiến đấu nữa, bất kỳ người nào cũng có thể giết chết anh.

Nhưng lúc đó, tất cả mọi người đều vì muốn lấy được truyền thừa của Quỷ môn trong tay Diệp Viễn.

Cho nên mới bắt đầu đánh giết lẫn nhau.

Kết quả, nhân cơ hội này, Diệp Viễn đã nhảy xuống vùng biển mênh mông.

Chẳng qua, khi đó Diệp Viễn đã là một kẻ tàn phế, hơn nữa còn bị thương nặng.

Cho dù nhảy vào trong biển, cũng chắc chắn không còn khả năng sống nữa.

Do đó, cũng không có ai lập tức đi tìm thi thể của Diệp Viễn.

Mà vẫn tiếp tục đánh nhau, muốn lấy được truyền thừa kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK