Lúc này, Hiên Viên Ngạo Thiên cũng chủ động mở miệng nói.
"Tôi thấy người này không có chút nội khí dao động nào, sao vậy, vùng đất Hư Vô mấy người thu nhận một người bình thường từ bao giờ thế?"
"Còn nữa, cô Thanh Tử, cô Dương của vùng đất Hư Vô mấy người đã nói người này không phải người của vùng đất Hư Vô, tại sao cô lại nói anh ta phải chứ?"
"Ha ha, còn không đơn giản sao, điều này rất rõ ràng mà, chính là cô Thanh Tử tương tư, có khi muốn đưa tên nhóc này vào hậu cung, trở thành nam bộc, cho nên cô ta mới nói tên này là người của vùng đất Hư Vô!", Dương Hạo Tường cũng tiếp lời.
Chỉ là nội dung của câu nói này lại làm cho Thanh Tử cau chặt mày lại.
Nhưng Dương Hạo Tường lại không có ý dừng lại mà tiếp tục nói.
"Cô Thanh Tử, ánh mắt của cô đúng là không tốt chút nào, tên nhóc này có cái gì tốt chứ, nếu cô thật sự cảm thấy cô đơn, cần đàn ông, hoàn toàn có thể tìm tôi mà, những cái khác tôi có thể không lợi hại, nhưng tài năng trên giường lại cực giỏi!"
"Nếu cô tìm tôi, tôi cam đoan khiến cô sảng khoái vô cùng!"
Nói xong, Dương Hạo Tường còn háo sắc híp mắt lại, không ngừng nhìn đi nhìn lại trên người Thanh Tử.
"Vô sỉ!"
Thanh Tử giận dữ, lập tức quát một tiếng, đang muốn ra tay.
Nhưng lại bị Diệp Viễn cản lại.
Đương nhiên anh đã nhìn ra Dương Hạo Tường không có ý tốt, rõ ràng là muốn chọc giận Thanh Tử.
Hoàn toàn chính xác, Dương Hạo Tường nói những lời kia chính là để chọc giận Thanh Tử, để Thanh Tử ra tay.
Bởi vì trong cuộc bán đấu giá này cấm bất cứ kẻ nào đánh nhau.
Nhưng nếu như Thanh Tử vì vậy mà bị chọc giận, một khi ra tay, vậy sẽ làm hỏng quy củ của hội đấu giá.
Đến lúc đó, tất cả bọn họ sẽ có thể ra tay.
Như thế, anh ta sẽ có thể bắt lấy Thanh Tử và Diệp Viễn, không chỉ có thể lấy được đá Địa Linh trên người Diệp Viễn, mà Thanh Tử cũng có thể bị anh ta tùy ý đùa bỡn.
Đồng thời cũng không sẽ có người nào cạnh tranh bản đồ với Hiên Viên Ngạo Thiên nữa.
Cái này có thể nói là một hòn đá trúng ba con chim.
Sau khi ngăn cản Thanh Tử đang giận dữ, Diệp Viễn nhìn Dương Hạo Tường một chút.
Sau đó khẽ vung tay lên, một tấm lệnh bài màu vàng óng liền xuất hiện ở trong tay của anh.
"Các vị có nhận ra cái này không!"
Nói rồi Diệp Viễn tiện tay quăng ra, ném lệnh bài cho Nam Cung Nhược Hồng.
Nam Cung Nhược Hồng tiếp nhận lệnh bài, vừa nhìn đã lập tức thay đổi sắc mặt.
Ông ta lẩm bẩm: "Lệnh bài chữ Thiên của vùng đất Hư Vô!"
Đương nhiên là Nam Cung Nhược Hồng nhận ra tấm lệnh bài này.
Bởi vì đây là lệnh bài của vùng đất Hư Vô, hơn nữa còn là lệnh bài chữ Thiên đẳng cấp cao nhất.
Phàm là người nắm giữ tấm lệnh bài này sẽ có thể chứng minh mình là người có cấp bậc trung tâm của vùng đất Hư Vô Hoa Hạ.
Ngoài ra, tấm lệnh bài này còn có điều binh khiển tướng, có thể tùy ý điều động tất cả lực lượng của vùng đất Hư Vô, bất kỳ môn phái nào của giới võ đạo, bất kỳ bất kỳ quân đội ở bất cứ địa phương nào của Hoa Hạ.
Đương nhiên đám người ở đây đều nhận ra tấm lệnh bài trong tay Nam Cung Nhược Hồng.
Ai nấy đều vô cùng khiếp sợ.
"Điều này sao có thể?"
"Lệnh bài chữ Thiên? Anh ta thật sự là người của vùng đất Hư Vô, hơn nữa còn là nhân vật cấp cao của vùng đất Hư Vô?"
"Cũng quá không thể tưởng tượng nổi đi?"
Mà giờ phút này sắc mặt của hai người Hiên Viên Ngạo Thiên và Dương Hạo Tường đều thay đổi.
Bọn họ làm sao cũng không ngờ rằng thế mà Diệp Viễn lại thật sự là người của vùng đất Hư Vô, hơn nữa còn thuộc cấp quản lý của vùng đất Hư Vô.