Mục lục
Thần Y tu tiên - Diệp Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là một con phố vô cùng rộng lớn và vô cùng phồn hoa.

Hai bên phố có các cửa hàng quán trọ, tửu lầu quán rượu.

Không khác gì với con phố của cổ đại nước Hoa Hạ.

Có điều những thứ này đều được chế tạo từ ngọc xanh.

Hơn nữa trên con phố cùng vô cùng đông người, cũng như vậy, những người này đều được làm từ ngọc thạch màu xanh.

Và được làm sống động như thật, thần thái và biểu cảm chẳng khác gì với con người thực sự.

“Chẳng lẽ những người này từng là người thật trong tòa thành này, sau đó đã xảy a chuyện kinh khủng nào đó, hoặc là có nhân vật khủng bố nào xuất hiện, đã phong ấn cả tòa thành này bằng ngọc thạch?”

Không có làm sao, trong đầu Diệp Viễn bỗng xuất hiện suy nghĩ quỷ dị này.

Càng nghĩ, Diệp Viễn càng cảm thấy sự việc là như vậy.

Để nghiệm chứng suy nghĩ của mình, Diệp Viễn cúi người xuống, định cầm một khố ngọc thạch màu xanh dưới đất lên, muốn thử đập vào những người ngọc xanh này.

Chỉ là, khi tay của anh vừa chạm vào ngoc thạch màu xanh, trên ngọc thạch màu xanh lại truyền ra một luồng lực xung kích mạnh.

Trực tiếp đánh lật Diệp Viễn.

“Phập” một tiếng.

Diệp Viễn lại đập mạnh xuống nền đất cứng chắn.

Cú va đập này, trực tiếp khiến Diệp Viễn bây giờ chẳng khác gì người bình thường đập xuống phải kêu lên thê thảm.

Ngồi dưới đất hồi lâu, Diệp Viễn mới đứng lên lần nữa.

Lần này, Diệp Viễn không dám chạm vào bất kỳ thứ gì nữa.

Bây giờ anh chỉ có một suy nghĩ, đó là mau chóng đi đến khu vực chính, tìm được phủ, lấy được cuốn sách đó.

Sau đó mau chóng rời khỏi nơi quỷ quái này.

Trong lúc Diệp Viễn bước từng bước đi về phía khu vực thành chính.

Ở bên khác.

Đám người Tiêu Minh cũng bị lỗ đen hút đến bên trong của cánh cửa này.

Vị trí của họ là môt lối ra vào ở một bên khác.

Cũng là con phố rộng lớn và phồn hoa, nhưng điều khác là.

Trên con phố mà bọn họ đứng, đường phố trống không, và cũng không có bóng người nào.

Các sự vật như quán trọ tửu lầu ở hai bên đường đều được làm bằng gỗ trong rất bình thường.

Có điều, phần lớn quán rượu tửu lầu đều phá hoại thành đống hoang tàn.

Dưới mặt đất còn có rất nhiều dấu máu, và các loại vụ khí như kiếm gãy đao gãy.

Hơn nữa sau khi đám người họ đi vào, trên người không hề có trọng lực áp chế, vẫn chẳng khác gì với bên ngoài.

Nhìn dưới đất toàn là dấu máu và các loại vũ khí tồi tàn, trong lòng đám người họ hơi hụt hẫng.

Tìm kiếm thăm dò sơ qua trong đống đổ nát hai bên đường một hồi nhưng không phát phát hiện bảo bối nào.

Đám người tiếp tục đi theo phía sau Tiêu Minh, đi sâu vào trong con phố.

Rất nhanh, đám người đã đến con đường chính, con đường chính vẫn bình thường như con phố vừa nãy, tồi tàn đổ nát.

Khắp chỗ dưới đất có thể thấy máu tươi đỏ rực và các loại vũ khí sứt mẻ.

Nhưng lại không có một người nào và thi thể nào.

Cảnh quỷ dị này khiến trong lòng đám người càng thêm sợ sệt.

Bất giác, đám người đi sát lại với nhau, cho dù là có thù oán với đối phương.

Tiêu Minh lướt nhìn tình hình xung quanh, cũng không nói câu nào, quay đầu tiếp tục đi về phía trước men theo con đường chính.

Những người khác vội vàng đi theo phía sau Tiêu Minh.

Ở bên khác, lúc này Diệp Viễn mới đi hết được một nửa hành trình.

Và cả đoạn đường, vẫn giống như trước đó, tất cả con người và sự vật đều được làm từ ngọc xanh.

Điều duy nhất khác biệt là, càng đi vào sâu, Diệp Viễn càng cảm thấy trọng lục của không gian càng nặng nề.

Lại không biết qua bao lâu, cuối cùng Diệp Viễn đã đi hết đoạn đường còn lại, đến được con đường chính.

Con đường chính còn rộng lớn hơn, quán trọ tửu lầu hai bên đường càng sang trọng hơn.

Dòng người cũng đông đúc hơn.

Có điều vẫn giống như con phố trước đó, tất cả mọi người và sự vật đều được làm từ ngọc xanh.

Đến được con đường chính, Diệp Viễn cảm thấy trọng lực của con đường chính này càng thêm nặng nề đến đáng sợ.

Trước đó anh có thể đi một giây một bước, nhưng sau khi đến con đường chính này, dưới trọng lực mạnh áp chế, anh phải mất mấy giây mới khó khăn nhích lên được một bước.

“Mẹ kiếp, lúc nào mới đến có thể đi đến nơi được chứ!”

Nhìn con đường chính không nhìn thấy tận cuối, Diệp Viễn hơi đau đầu.

“Thôi vậy, coi như rèn luyện thân thể!”

Diệp Viễn chỉ đành tự an ủi bản thân.

Tuy dưới trọng lực khủng bố này, anh vô cùng mất sức.

Nhưng Diệp Viễn suy đoán, mình cứ đi tiếp dưới trọng lực này, có lẽ sẽ cũng là rèn luyện cực tốt với cơ thể của anh.

Sau khi có suy nghĩ này, Diệp Viễn cũng có động lực tiếp tục đi tiếp.

Ở bên khác.

Lúc này đám người Tiêu Minh đã đến một nơi cực kỳ cũ kỹ nhưng chưa bị hư hại gì, trông có vẻ giống như cổng sân viện của người dân bình thường sinh sống.

Nếu không phải trên cổng lớn của sân viện này treo một tấm hoành phi.

Bên trên viết ba chữ : “Thiên Môn Phủ”.

Tiêu Minh còn nghĩ mình đến nhầm chỗ.

Rồi nhớ lại vị trí trên bản đồ, rồi nhìn ba chữ “Thiên Môn Phủ” trên tấm hoành phi.

Tiêu Minh rất chắc chắn, đây chính là nơi anh ta muốn tìm.

Sau đó, Tiêu Minh tiến lên trước, đẩy cánh cổng lớn trông có vẻ đã cũ nát đến mức có thể sập xuống bất cứ lúc nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK