Mục lục
Thần Y tu tiên - Diệp Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu là bình thường thì ông ta đã ngay lập tức một chưởng giết chết Diệp Viễn, người bình thường không có tư cách nói chuyện với ông ta.

Nhưng hôm nay Lưu Khôn và mấy người Lục Phiến Môn đang có mặt ở đây cho nên ông ta không thể tấn công một người bình thường trước mặt Lưu Khôn.

Ông ta lập tức lên tiếng.

"Mày là kẻ cầm đầu sao?"

Diệp Viễn gật đầu nói: "Đúng!"

"Hay lắm, người của mày đã đánh con trai tao tàn phế, thậm chí còn dám đả thương cậu Lâm. Bây giờ tao cho tụi mày một cơ hội, mau giao kẻ đã đánh con trai tao cùng cậu Lâm ra đây thì những người còn lại tao có thể tha chết cho!"

"Nếu không hôm nay tụi mày đừng hòng rời khỏi khách sạn này!"

Nếu là bình thường, với tính cách của Vương Dương Minh thì ông ta chắc chắn sẽ giết tất cả mọi người.

Nhưng hôm nay Lưu Khôn cũng có mặt, vì vậy ông ta không thể ra tay quá đáng.

"Ha ha, tôi chính là người đã đánh tàn phế đứa con trai vô dụng của ông, cũng chính là người đánh trọng thương tên khốn họ Lâm kia. Bây giờ tôi cũng cho tất cả các người một cơ hội, lập tức mang theo đám rác rưởi cút ra ngoài cho tôi!"

"Nếu không thì hôm nay các người cũng đừng hòng an toàn bước ra khỏi nơi này!"

Diệp Viễn liếc nhìn mọi người có mặt, như thể đang nhìn đám rác rưởi.

"Cái gì?"

Lời nói của Diệp Viễn khiến Vương Dương Minh sửng sốt một chút, đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm ông ta mới nghe có người dám nói chuyện với ông ta như vậy, còn dám bảo ông ta cút ra ngoài.

Hơn nữa, người vừa nói chỉ là một thanh niên chưa đầy 30 tuổi, lại còn là một người bình thường.

Chuyện khiến cho ông ta khó tin hơn nữa chính là thanh niên này đã dám gọi cậu Lâm là tên khốn trước mặt Cơ Hành Ba, một nhân vật lớn trong giới võ đạo.

Rõ ràng là tự mình tìm chết.

Cơ Hành Ba bên cạnh Vương Dương Minh nghe Diệp Viễn nói thế, sắc mặt trở nên lạnh lùng.

Vân Khoát Hải cũng khá tò mò nhìn Diệp Viễn, ông ta chưa từng nhìn thấy một người bình thường nào mà dám nói xằng nói bậy trước mặt họ như vậy.

Còn dám nói là sẽ khiến họ không thể ra khỏi cánh cửa quán bar này.

Cho dù là những người có thứ hạng cao trên bảng xếp hạng võ đạo Hoa Hạ có lẽ cũng không dám nói mấy lời này.

“Ngu xuẩn!”

Nghe Diệp Viễn nói thế, rất nhiều người bình thường ở đó đều nhìn Diệp Viễn với ánh mắt như nhìn một tên ngu ngốc.

Họ đều biết đến Vương Dương Minh, đây là gia chủ gia tộc võ đạo ở tỉnh Tiềm Long, một cao thủ siêu cấp.

Mà một người bình thường như Diệp Viễn lại dám khiêu khích Vương Dương Minh như thế, không phải là kẻ ngu ngốc thì có thể là gì được.

Lúc này, chỉ có một mình Lưu Khôn là không tỏ vẻ gì khác thường.

Anh ta biết rất rõ thân phận của Diệp Viễn, anh là Diệp Diệt Tiêu – người làm chấn động cả giới võ đạo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK