Mục lục
Thần Y tu tiên - Diệp Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Viễn đi theo phía sau đám người Thẩm Huy cũng đến phía trước.

Vừa đứng lại thì nghe thấy người xung quanh bàn luận xôn xao.

“Không ngờ, dị tượng của sa mạc Long Lĩnh còn kinh động đến cả người của các môn phái võ đạo trong vùng đất Lánh Đời!”

“Đúng thế, ai có thể ngờ được, vùng đất Lánh Đời vẫn luôn không hỏi chuyện đời, ẩn trong vùng sâu lại đều ra mặt”.

“Tôi nghe nói dị tượng trong sa mạc Long Lĩnh lần này cũng khiến một vài đất nước xung quanh rục rịch muốn hành động, hơn nữa còn phái ra tu sĩ rất mạnh. Còn võ giả của vùng đất Lánh Đời cũng ra mặt hình như là để đối phó những tu sĩ nước ngoài đó”, có người tiết lộ ra tin tức.

“Chẳng phải Công Tôn Nam Phi đã mở ra doanh trại huấn luyện đặc biệt ở thủ đô và tập trung các thanh niên có thiên phú nhất của các nơi nước Hoa Hạ đến rồi sao, sao còn cần người của vùng đất Lánh Đời ra tay?”, có người không hiểu nói.

“Những người này thực lưc quá yếu, sợ rằng không phải là đối thủ của những tu sĩ cường mạnh của nước ngoài!”

“Cuối cùng vẫn phải dựa vào võ giả của vùng đất Lánh Đời ứng phó với những tu sĩ nước ngoài đó”, có người giải thích nói.

Lời này cũng khiến một số người của doanh trại huấn luyện đặc biết đi theo đến góp vui cũng cảm thấy vô cùng không vui.

Nhưng bọn họ lại không thể phản bác, đúng là so với người của vùng đất Lánh Đời, bọn họ yếu hơn thật.

Tất cả bọn họn đến từ gia tộc võ đạo hoặc môn phái võ đạo nước Hoa Hạ.

Đương nhiên căn cơ của họ không thể so được với võ giả của vùng đất Lánh Đời đã truyền thừa mấy trăm năm, thậm chí là hơn ngàn năm được.

Trong lúc tất cả mọi người bàn tán xôn xao.

Phía xa có một đội quân mười mấy người xuất hiện.

Những người này bước một bước mười mét, phút chốc đã đến gần trước.

Toàn bộ mười mấy người đều mặc áo choàng dài màu xám, phục sức giống như nhân sĩ cổ đại.

Người dẫn đầu là một ông lão râu tóc bạc phơ, tiên phong đạo cốt.

Bên cạnh ông lão còn có một đôi nam thanh nữ tú khí trường mạnh mẽ, vẻ mặt cao ngạo.

Ông lão này vừa đi đến, Công Tôn Nam Phi liền vội vàng tiến lên chào hỏi nói.

“Tham kiến ông Hoa, tham kiến cậu Hoa, cô Hoa!”

“Chiến thần khách sáo rồi!”

Ông lão mỉm cười nói.

Còn đôi nam thanh nữ tú bên cạnh chỉ lướt nhìn Công Tôn Nam Phi một cái, rồi cũng không chú ý nữa.

Vì thực lực của họ cũng gần ngang bằng với Công Tôn Nam Phi.

Lúc này, Thẩm Huy đứng trước Diệp Viễn lập tức giải thích cho Vương Vũ Hàm.

“Vũ Hàm, ông Hoa này là người trông nhà của nhà họ Hoa tỉnh Kiềm Nam, còn đôi nam nữ trẻ kia, là nhân tài của nhà họ Hoa, Hoa Long và Hoa Anh”.

“Nhà họ Hoa là gia tộc cường mạnh nhất của vùng đất Lánh Đời Kiềm Nam”.

“Ha ha, ông Hoa đến nhanh thật đấy!”

Lúc này, phía xa vang lên một tiếng cười không rõ của nam hay nữ.

Tất cả mọi người vội đưa mắt nhìn qua.

Liền thấy một người toàn thần bao trùm trong áo choàng màu đen, đưa theo hai mỹ nữ trông vô cùng yêu mị kiều diễm, phút chốc đã xuất hiện trước mặt mọi người.

Ở phía không xa, còn có hàng chục người cũng đều bao trùm trong áo choàng màu đen, cũng nhanh chóng đi đến.

“Bái kiến Lệnh Hồ môn chủ!”

Nhìn thấy người này, Công Tôn Nam Phi lập tức khom lưng chào hỏi người mặc áo choàng đen.

“Công Tôn Nam Phi, không ngờ cậu lại thành người số một của giới võ đạo nước Hoa Hạ rồi?”, người mặc áo choàng đen nói mang theo chút chế nhạo trong giong điệu.

Công Tôn Nam Phi lại cười lúng túng: “Ha ha, trước mặt Lệnh Hồ môn chủ, tôi đâu dám xưng là đệ nhất, đây đều là những kẻ không hiểu tình hình làm ra trò cười thôi”.

Thẩm Huy trong đám đông nhìn thấy ba người này, lập tức kích động giới thiệu nói với Vương Vũ Hàm.

“Vũ Hàm, đây chính là môn chủ của Vạn Hồ Môn chúng tôi, môn chủ Lệnh Hồ Đào”.

“Anh Thẩm, anh họ Thẩm, còn là thiếu chủ của Vạn Hồ Môn, sao môn chủ của các anh lại họ Lênh Hồ chứ?”, đồng nghiệp của Vương Vũ Hàm rất hiếu kỳ hỏi.

Trước đó, Thẩm Huy đã nói với tất cả bọn họ, bố của anh ta là môn chủ của Vạn Hồ Môn, còn anh ta là thiếu chủ của Vạn Hồ Môn.

Thẩm Huy giải thích nói: “Mộ chủ Lệnh Hồ Đào này là tổng môn chủ của Vạn Hồ Môn, Vạn Hồ Môn có hàng chục chi nhánh ở các nơi trên cả nước, bố của tôi là môn chủ của chi nhánh Vạn Hồ Môn tỉnh Tương Nam!”

Nói xong, Thẩm Huy chỉ vào một người rất cao trong số mười mấy người toàn thân bao trùm trong áo choàng đen.

“Đó là bố của tôi!”

Diệp Viễn đứng phía sau đám người Thẩm Huy và Vương Vũ Hàm nghe thấy lời giải thích của Thẩm Huy, cũng phải cau mày.

Anh nhớ lần trước ở tỉnh Tiềm Long, đã từng xử lý một người của Vạn Hồ Môn.

Nhớ ban đầu người đó từng nói Vạn Hồ Môn bọn họ chỉ là một môn phái không nổi bật.

Nhưng bây giờ anh quan sát thực lực của Lệnh Hồ Đào, không mạnh hơn bao nhiêu so với Lục Hành chết trong tay anh trước đây.

Hơn nữa Lệnh Hồ Đào này đến cùng người của môn phái vùng đất Lánh Đời, có lẽ Vạn Hồ Môn này cũng là môn phái của vùng đất Lánh Đời.

Môn phái của vùng đất Lánh Đời, làm sao lại là môn phái không nổi bật chứ?

“Xem ra tên lần trước có lẽ là lừa mình!”

Diệp Viễn ầm thầm nghĩ đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK