Mục lục
Thần Y tu tiên - Diệp Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi được cho phép, cậu bé rất ngoan ngoãn nói với chú Vương.

“Cảm ơn chú!”

Nói xong, liền men theo chỗ trống trước mặt mấy người đến trước mặt Văn Văn nói.

“Chị ơi, chị, xe đồ chơi của em kẹt dưới gầm ghế của chị, chị có thể nhặt giúp em không?”

Văn Văn thấy cậu bé đáng yêu như vậy, cũng không từ chối, cười nói.

“Được!”

Nói xong, Văn Văn đứng lên khỏi chỗ ngồi, cúi người xuống trước mặt cậu bé.

Nhưng đúng lúc Văn Văn vừa cúi người xuống, chỉ thấy trong tay cậu bé đó bỗng có thêm một con dao găm lấp lánh ánh sắc lạnh.

Hằm hằm đâm về phía lưng của Văn Văn.

Đương nhiên chú Vương cũng nhìn thấy cảnh này, ông ta kinh hãi trong lòng, đập một chưởng về phía cậu bé.

Nhưng tốc độ của ông ta quá chậm, con dao của cuậ bé đã đâm mạnh lên sau lưng của Văn Văn.

“Choang!”

Nhưng không có âm thanh dao găm đâm vào da thịt, mà một âm thanh kim loại đập vào nhau vang lên.

Chỉ thấy trên sau lưng của Văn Văn có một tấm màn chắn vô hình ngăn mũi dao của cậu bé.

Cảnh đột ngột này khiến cậu bé cũng ngẩn người.

Sau đó, cậu bé lại giơ con dao găm lên, đâm mạnh về phía cổ của Văn Văn.

Nhưng lúc này, chú Cug cũng đã đập chưởng đến.

“Phập!”

Chỉ là, khi chú Vương đập một chưởng lên lưng cậu bé, cậu bé vẫn đứng vững tại chỗ.

Còn dao găm trong tay cậu bé đã đâm lên cổ của Văn Văn.

“Choang!”

Nhưng con dao găm vẫn chưa đâm được vào Văn Văn, vì lại có một màn chắn vô hình bảo vệ cổ của Văn Văn.

“Phập phập…”

Lúc này, chú Vương lại đập mấy chưởng thật mạnh đến.

Chỉ là khi mấy chưởng của chú Vương giáng lên người cậu bé, xung quanh cậu bé đột nhiên có thêm một làn sương đen.

Nhưng trong phút chốc đã biến mất.

“Cô chủ, cô không sao chứ?”

Sương đen tiêu tan, chú Vương cũng không đuổi theo mà lập tức hỏi Văn Văn đứng lên từ dưới đất, trong tay còn cầm một chiếc xe ô tô đồ chơi.

“Không sao? Sao thế?”

Văn Văn khó hiểu nhìn chú Vương.

Chuyện vừa xảy ra chỉ trong chớp mắt, Văn Văn vốn không biết.

“Chú Vương, cậu bé đó đâu?”

Văn Văn nhìn xung quanh lại phát hiện cậu bé biến mất không tăm tích, khiến cô ta hơi nghi hoặc.

“Cậu bé đó là một sát thủ, vừa ra tay ám sát cô!”, chú Vương giải thích.

“Cái gì?”, Văn Văn lập tức kinh hãi, trong đôi mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.

Đừng nói Văn Văn, kể cả chú Vương, lúc này cũng không dám tin, cậu bé đó lại là sát thủ.

Mà còn là ninja nước Uy rất lợi hại.

Vừa nãy sau khi ông ta đập ta mấy chưởng cuối cùng, quanh người cậu bé còn xuất hiện một làn sương đen, khiến chú Vương biết thân phận của sát thủ này.

Người có thuật độn thổ bỏ chạy này, ngoại trừ ninja của nước Uy, thì không có người ngoài biết.

Đương nhiên, bây giờ điều khiến chú Vương cảm thấy khó hiểu nhất.

Tại sao cô chủ nhà mình còn sống dưới con dao găm của ninja nước Uy.

Mấy chưởng đó vừa nãy khiến ông ta hiểu, thực lực của ninja nước Uy chắc chắn không kém hơn ông ta.

Mà cô chủ nhà mình lại là người bình thường không hề có nội khí.

Theo lý mà nói, một đòn tấn công của ninja chắc chắn sẽ lấy mạng của cô chủ nhà mình trong phút chốc.

Nhưng cô chủ nhà mình lại không hề bị sao.

“Chẳng lẽ có cao nhân ở đây bảo vệ cô chủ nhà mình?”, trong lòng chú Vương bỗng nảy lên một ý nghĩ.

Bây giờ cô chủ nhà mình không sao, chỉ có một khả năng này.

Đó là lúc ninja đó ra tay, có người đã bảo vệ cô chủ nhà mình.

Theo bản năng, ánh mắt chú Vương nhìn sang Diệp Viễn ngồi ở giữa.

Nhưng lúc này, Diệp VIễn vẫn nhắm mắt ngồi trên ghế, dường như đã ngủ say.

Không phải Diệp Viễn ra tay thì là ai đã ra tay bảo vệ cô chủ nhà mình đây.

Sau đó, chú Vương lại quay đầu nhìn sang các hành khách xung quanh.

Nhưng các hành khách xung quanh đều là người bình thường.

Thậm chí một số người còn đang ngủ say, không hề phát hiện ra chuyện ám sát vừa nãy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK