Mục lục
Thần Y tu tiên - Diệp Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu tim bị thứ tử khí đó cắn nuốt hết, thì thần tiên cũng khó cứu.  

 

Khi Diệp Viễn chuẩn bị ra tay, thì thanh niên được gọi là Phi trước đó đột nhiên mở miệng nói.  

 

“Chú Lý, chú thật sự gọi tên lang băm này tới hả? Tên khốn này chỉ biết lừa tiền thôi, chú tưởng tên này biết cứu người thật ư?”  

 

“Còn nữa, tình hình của ông nội bây giờ còn chưa rõ, chẳng lẽ chú thật sự muốn để tên lừa đảo này ra tay ư, nếu tên lừa gạt này làm gì khiến ông xảy ra chuyện thì phải làm sao?”  

 

Thanh niên kia vừa nói thì người nhà họ Lâm đểu rơi vào tình thế khó xử.  

 

Mà chú Lý thì nhìn sang người đàn ông trung niên với khí chất bất phàm, mặc bộ tây trang được cắt may vừa người bên kia.  

 

Người đàn ông trung niên đó chính là người đang quản lý tập đoàn Lâm Thị, Lâm Vĩ Phong.  

 

Bây giờ ông cụ ngã xuống, người có thể quyết định được tất nhiên là Lâm Vĩ Phong.  

 

Lâm Vĩ Phong thoáng do dự một chút mới hỏi Diệp Viễn: “Thưa cậu, cho hỏi cậu thật sự có thể cứu bố tôi thật ư?”  

 

Diệp Viễn thản nhiên nói: “Ngoài tôi ra thì trên đời này không ai có thể cứu ông ấy được nữa!”  

 

Diệp Viễn vừa thốt ra thì mọi người ở đó đều giật mình.  

 

Lời Diệp Viễn nói quá là ngông cuồng.  

 

Dù là bác sĩ hàng đầu của đất nước e là cũng không dám nói năng như vậy.  

 

 

 

“Tên ngu ngốc này, muốn lừa tiền thì đến nhầm chỗ rồi, anh không tự nhìn lại bản mặt mình xem, lại dám mạnh miệng như thế!”  

 

Lúc này, thanh niên tên Phi lại lại một lần nữa lên tiếng mỉa mai.  

 

“Ầm ĩ!”  

 

Thế nhưng khi thanh niên đó vừa mới dứt lời thì cả người đã bay lên, nện thẳng vào chiếc ghế dựa sau lưng.  

 

Không ngờ lại bị đánh, còn bị đánh trước mặt người trong nhà, vì tức giận nên mặt thanh niên kia lập tức biến thành màu đỏ.  

 

“Má nó tên ngu ngốc kia, mẹ nó lại dám đánh bố mày? Bố mày…”  

 

Thế nhưng thanh niên kia còn chưa nói xong thì Diệp Viễn đã đột ngột xuất hiện ngay trước mặt.  

 

“Còn lắm mồm thêm một câu nào nữa, chết!”  

 

Nhìn sang vẻ mặt lạnh lẽo như băng đầy vô tình của Diệp Viễn cùng ánh mắt đầy sát ý kia thì thanh niên đó không nói thêm lời nào nữa.  

 

Bấy giờ thanh niên kia có cảm giác rất mãnh liệt rằng chỉ cần mình thật sự dám nhiều lời thêm một câu thì Diệp Viễn chắc chắn sẽ tiễn mình về miền cực lạc.  

 

Mà người nhà họ Lâm cảm nhận được sát khí lạnh lẽo từ người Diệp Viễn thì cũng đều giật mình.  

 

Ngay sau đó, Diệp Viễn lại nhìn sang Lâm Vĩ Phong, lạnh lùng nói.  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK