"Cũng không cần đi sát như vậy, người của các thế lực khắp nơi đều đã tiến vào, phỏng chừng một số yêu thú lợi hại hơn đều đã bị bọn họ tiêu diệt!"
Nghe vậy, cả hai đều khẽ gật đầu, nhưng lại không hề rời xa Diệp Viễn một bước.
Vẫn đi theo sát bên cạnh anh.
Bất đắc dĩ, Diệp Viễn cũng không nói thêm gì nữa.
Được hai người đi sát mình như vậy cũng là một loại hưởng thụ đặc biệt.
Cứ như vậy, dưới sự “nâng đỡ” của hai người đẹp tuyệt sắc, Diệp Viễn đi lần theo dấu vết của tất cả thế lực khắp nơi phía trước để lại.
Mà một đường tiến lên như vậy, trên đường đi cũng có rất nhiều thi thể yêu thú. Trừ cái này ra, trên mặt đất trong rừng còn có rất nhiều loại linh thảo diệu dược.
Tuy nhiên, hầu hết các loại linh thảo diệu dược đều đã được người của các thế lực khắp nơi thu hoạch.
Chỉ để lại một số loại thảo dược mà tất cả các thế lực khắp nơi đều không biết.
Mà Diệp Viễn đương nhiên cũng sẽ không khách khí, nhận lấy hết thảo dược.
Cũng không biết đã đi qua bao lâu.
"A! Đó là quái vật gì vậy!"
Đột nhiên, Tần Khuynh Thành đang ôm chặt cánh tay Diệp Viễn kêu lên đầy sợ hãi, cả người giống như một chú thỏ đang hoảng sợ.
Trực tiếp nhảy lên, nhào vào trong lòng Diệp Viễn, dùng hai cánh tay ngọc ôm chặt lấy cổ của anh.
Mà sự mềm mại và hùng vĩ trước ngực lại trực tiếp dán vào trên mặt Diệp Viễn.
Trên mặt đột nhiên truyền đến cảm giác mềm mại, điều này khiến Diệp Viễn có chút vui vẻ.
Nhưng trong nháy mắt, anh đã đè nén ý nghĩ tà ác đó xuống.
Sau đó mở miệng nói.
"Tôi nói đại tiểu thư à, cô có thể đừng như vậy không!"
Lúc này, Tần Khuynh Thành mới ý thức được hành động của mình quá mức mập mờ.
Điều này khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô ta không tự chủ được đỏ lên, cô ta vội vàng nhảy xuống khỏi người Diệp Viễn.
Có chút xấu hổ núp ở sau lưng Thanh Tử.
Lúc này, Diệp Viễn mới đưa tầm mắt nhìn về phía trước.
Chỉ thấy dưới một gốc cây đại thụ phía trước có một con vượn với vóc người to lớn, trông giống như một ngọn núi nhỏ.
Con vượn toàn thân trắng như tuyết, bộ lông mượt mà.
Chỉ là con vượn này đã chết, bởi vì trên người không còn chút sự sống nào cả.
Mặc dù con vượn này nhìn như đã chết, nhưng trên người vẫn tản ra uy thế đáng sợ, không hề thua kém cường giả thuộc cảnh giới Địa Vương.
"Thật không biết khi tên này còn sống thì lợi hại đến mức nào!"
Cảm nhận được uy thế kinh khủng tản ra từ trên người con vượn này, Diệp Viễn không khỏi có chút chấn động.
Nói như vậy, thực lực của yêu thú nhìn chung mạnh hơn nhiều so với tu sĩ loài người cùng cảnh giới.
Đơn giản là vì yêu thú tu luyện phức tạp hơn nhiều so với con người, hơn nữa không phải con người nào cũng có thể so sánh được với sức mạnh thể chất đáng sợ của chúng.
Cho nên yêu thú sẽ càng thêm lợi hại hơn so với con người cùng cảnh giới.
Mà con vượn trước mặt rõ ràng đã chết nhiều năm, nhưng mặc dù vậy, thi thể của nó vẫn không thể thối rữa, hơn nữa vẫn có thể tản ra uy thế đáng sợ như vậy.
Nếu như con vượn này còn sống, đoán chừng thực lực của nó có thể sánh ngang với cường giả thuộc cảnh giới Thiên Vương.