Lúc này, bình ngọc khẽ động lần nữa, cơ thể ba người Diệp Viễn không bị khống chế mà bay nhanh về phía cái lỗ thủng trong suốt kia.
"Gào..."
Nhưng lúc này, trong cái miệng khổng lồ đỏ như máu trên bầu trời thế mà lại truyền đến một tiếng kêu thảm thiết như ác quỷ Địa Ngục, lại như ác ma kinh khủng nào đó.
Trong chớp mắt tiếp theo, chỉ thấy trong cái miệng khổng lồ đó có một luồng ánh sáng nhanh chóng bắn về phía cái bình ngọc bên cạnh Diệp Viễn.
Nhưng bình ngọc lại không có động tác nào, vẫn mang theo ba người Diệp Viễn nhanh chóng bay về phía cái lỗ thủng trong suốt kia.
Ngay lúc ba người Diệp Viễn sắp được bình ngọc đưa ra khỏi lỗ thủng.
Hào quang màu đen kia cũng đánh trúng vào thân bình ngọc.
"Rắc!"
Sau một tiếng vang nhỏ, thân bình ngọc vốn vẫn chưa được sửa chữa xong đã xuất hiện vô số vết rạn.
Mà mấy người Diệp Viễn cũng khẽ động, lập tức dừng lại phía dưới lỗ thủng trong suốt kia.
Lúc này, luồng hào quang màu đen lại lao mạnh về phía cái bình ngọc lần nữa.
Trong nháy mắt lúc bình ngọc sắp bị hào quang màu đen kia đánh trúng.
Hào quang màu vàng vốn dĩ đã xông ra khỏi lỗ thủng trong suốt lại đột nhiên vọt vào.
Va mạnh vào luồng hào quang màu đen kia.
Mượn lực trùng kích kinh khủng mà cả hai va chạm, mấy người Diệp Viễn cũng bị đẩy ra khỏi lỗ thủng trong suốt ngay lập tức.
Lúc ba người xông ra khỏi lỗ thủng kia, luồng hào quang màu vàng óng cũng nhanh chóng chui vào trong bình ngọc.
Mà bình ngọc có vẻ đã tiêu hao hết tất cả khí lực, nhanh chóng rơi xuống phía dưới.
Cũng may Diệp Viễn nhanh tay bắt lại bình ngọc, lập tức cất nó vào trong nhẫn không gian, em nó trước tiên thu vào không gian giới chỉ, chui vào bên trong Tiên Linh Ngọc Nhũ.
Không có bình ngọc dẫn dắt, lúc này mấy người Diệp Viễn đang nhanh chóng rơi xuống phía dưới.
Mà lúc này, ba người mới phát hiện ra thế mà bọn họ đang ở trên bầu trời cung điện màu vàng kia.
Giờ phút này bọn họ đang rơi xuống mái nhà cung điện.
Đồng thời, trong lỗ thủng trong suốt trên bầu trời cung điện màu vàng cũng bắn ra một cột máu tản ra sát khí kinh khủng, nhanh chóng lao về phía ba người Diệp Viễn.
Thấy thế, ba người đều thay đổi sắc mặt, bây giờ không có bình ngọc, nếu như bọn họ bị cột máu kinh khủng đó đánh trúng, chắc chắn sẽ chết.
Diệp Viễn cũng không kịp suy nghĩ nhiều, tiện tay vung lên, ba thanh trường kiếm liền xuất hiện ở dưới chân ba người bọn họ.
Ba người mượn trường kiếm ổn định thân hình, sau đó liền nhanh chóng bay lên trên trời.
Ngay trong nháy mắt ba người vừa mới nhảy lên không trung, đám mây màu đen kia lại xuất hiện trên bầu trời lần nữa.
Trong đám mây màu đen lập tức có áp lực kinh khủng đè mạnh xuống ba người Diệp Viễn.
Đồng thời, khí tức kinh khủng đó cũng đè ép cả cột máu tỏa ra sát khí khủng bố kia.
"Ầm ầm ầm..."
Ba tiếng nặng nề vang lên, cơ thể ba người Diệp Viễn rơi mạnh xuống đất bên ngoài cung điện màu vàng.
Ngay lúc ba người còn chưa kịp đứng dậy, bên trong cung điện lại đột nhiên truyền đến một lực hút kinh khủng.
Nhưng đúng lúc này, mặt đất dưới chân ba người sụp đổ ầm ầm.
Ba người trực tiếp rơi xuống dưới.
Sau khi rơi xuống khoảng mười mấy mét, thế mà lại xuất hiện một lối đi.